“Cái này là cái gì? Muốn.”
“Bắp rang? Bắp rang là cái gì? Muốn.”
“Còn có cái này, cái này, cái này… đều muốn.”
…
Khu phố buôn bán trung tâm.
Thanh niên mặc áo thun ngắn tay, gương mặt lạnh lùng, ngũ quan sắc bén, đường nét lập thể thâm sâu, ánh sáng phản chiếu nơi chóp mũi càng khiến vẻ ngoài thêm thần thái khó lường. Dáng người cao lớn thẳng tắp, đứng giữa đám đông liền tỏa ra khí thế áp bức rõ rệt.
Lúc này anh đang mang dáng vẻ bất đắc dĩ, đứng giữa một đám nữ sinh thì quả thực như hạc lạc giữa bầy gà.
Bị ánh mắt mấy cô gái quét tới quét lui, anh mặt không đổi sắc, chỉ đứng vào hàng chờ mua đậu hũ sữa hoa anh đào. Bên cạnh còn đi theo một thanh niên ôm cả thùng bắp rang, vừa đi vừa “kẽo kẹt kẽo kẹt” nhai rộn ràng.
Khổng Tuyên thay bộ quần áo hợp với thân phận, chiếc hoodie rộng rãi làm giảm bớt vẻ chói lọi thường ngày. Cậu ôm thùng bắp rang, má phồng căng vì nhét đầy, trông vừa trắng vừa mềm, mang theo dáng vẻ ngốc nghếch vô tội.
Mái tóc dài đen như mực được tết hờ một bím, vắt qua vai một cách tùy ý. Cậu rõ ràng biết mình đẹp đến nhường nào, chỉ cần hơi nghiêng đầu rồi liếc mắt một cái về phía Lục Áp liền như muốn nói: muốn cái gì là phải được cái đó.
Đôi mắt phượng cong cong chớp nhẹ, chỉ cần thế thôi cũng đủ khiến bất cứ ai phải chịu thua.
Bảo là đi mua quần áo, thật ra chẳng khác gì đi tìm đồ ăn ngon. Hứng thú với đồ ăn còn nhiều hơn cả với quần áo.
“Ăn xong cái này thì về.” Lục Áp lần thứ n nhắc lại.
Khổng Tuyên khẽ liếm đầu lưỡi, đậu hũ sữa trong miệng mềm mịn thơm ngọt, làm gương mặt cậu thoáng sáng rực.
Có người bưng ly kem ngũ cốc đi ngang, ánh mắt cậu lập tức dính chặt, hệt như có mới nới cũ, nhìn không rời cốc kem trắng như tuyết.
“Kem!”
Cậu quay sang nhìn Lục Áp, gương mặt anh vẫn lạnh nhạt, như thể hoàn toàn không quan tâm.
“…Ngồi đây mà ăn.”
Lục Áp nhận ly kem từ tay nhân viên rồi để Khổng Tuyên ngồi vào bàn gần cửa sổ.
Khổng Tuyên đôi mi cong cong, gương mặt rực rỡ kiêu hãnh hướng về phía trước như khoe khoang: “Anh xem đi.”
Cậu thật sự đắc ý không chịu nổi.
Đột nhiên mặt bàn rung mạnh, cả quầy bar chấn động dữ dội tựa như động đất, cả tòa nhà đều rung lắc.
Đám đông lập tức xôn xao, bên ngoài hỗn loạn thành một mảnh, tiếng hét chói tai cùng tiếng kêu cứu vang dậy không ngừng.
Người ta như bị kinh hãi đến tột độ, chen chúc xông vào trong quán, còn người trong quán thì bị rung lắc làm sợ hãi mà lao thẳng ra ngoài.
Chỉ trong chớp mắt, khu phố nhộn nhịp biến thành một nồi cháo loạn. Người ngoài chạy vào, người trong chen ra, kẻ thì hét “động đất!”, kẻ thì cố gắng duy trì trật tự nhưng lập tức bị đẩy ngã.
Lục Áp nhận ra có gì không ổn. Nhờ dáng người cao lớn, anh lập tức đứng lên ghế, ánh mắt xuyên qua đám đông nhìn về xa xa.
Trong tầm mắt hiện ra một đôi sừng hươu sắc nhọn. Nó hoảng loạn lao trong đám đông, khi thì húc khi thì giẫm đạp. Người bị va trúng ngã xuống đất, sống chết chưa rõ.
Lục Áp rút điện thoại, nhanh chóng mở tài khoản phụ rồi nhấn vào một nhóm chat.
Nói là “nghỉ hưu” nhưng tài khoản phụ này vẫn là kênh liên lạc quan trọng.
Anh lướt nhanh qua mấy tin nhắn bật sáng trước mắt.
: Một con Bích Chín từ dưới chân núi A1 chạy ra, xin tổ thanh trừ và tổ hậu cần chặn lại! [định vị]
: Không được, nó chạy nhanh quá, không chặn được!
: Kích hoạt trạng thái khẩn cấp, yêu tộc gần đó bất kể cấp bậc lập tức chi viện! Cần thiết có thể dùng biện pháp đặc thù!
: [định vị] [định vị]
…
Màn hình điện thoại bất ngờ hiện lên ô cửa sổ đỏ lòm với dấu chấm than khẩn cấp. Lục Áp ngẩng lên, tầm mắt chạm phải mấy gương mặt quen thuộc của người Cục Quản Yêu.
“Anh đi WC, em ngồi yên đây, đừng chạy lung tung.” Anh dặn Khổng Tuyên một câu, rồi xoay người bước lên lầu hai.
“Anh bỏ ta lại một mình sao?” Khổng Tuyên vẫn ngồi tại chỗ, như chẳng hề bị ảnh hưởng gì, thong thả ăn kem ngọt lành.
Chỉ khi mắt đối mắt với Lục Áp, ánh nhìn trong đôi mắt phượng mới bất chợt trở nên sắc bén, ánh lên tia nghiền ngẫm xen lẫn ý cười.
“Nếu ta là anh, ta mới chẳng ra đi!”
Ở bên Khổng Tước Đại Vương mới là an toàn nhất!
Khóe miệng Khổng Tuyên cong cao, ánh nhìn đắc ý liếc Lục Áp một cái: “Ta cũng có thể đi cùng anh lên WC mà.”
Lục Áp: …
Cùng nhau lên WC thì hơi… không ổn.
Anh vội vàng từ chối, thuận tiện hứa hẹn:
“Về anh mua kem cho em.”
Khổng Tuyên nghiêm túc giơ tay làm động tác thề.
Lục Áp: “…Anh thề.”
Thoát khỏi Khổng Tuyên, Lục Áp trực tiếp nhảy từ cửa sổ lầu hai xuống. Động tác của anh cực kỳ nhanh nhẹn, như một con cá bơi lội, chen vào dòng người rồi biến mất không dấu vết.
Dưới sự phối hợp của đồng sự Yêu tộc, ánh mắt của đám đông đều bị yêu thuật che mờ.
Lục Áp đi xuyên qua, giống như một thanh trường kiếm vừa rút khỏi vỏ, chém mở biển người, từng bước một kéo theo sát khí lạnh lẽo.
Trên cánh tay anh khoác một chiếc áo khoác ngoài, từ sau lưng bắt đầu có hoa văn yêu dị chậm rãi lan ra, bò dần lên cánh tay. Từng nhánh dây leo, từng sợi lông chim đen từ da thịt mọc ra, sống động như thể thật sự sinh trưởng.
Anh nắm chặt lấy cánh tay mình, cưỡng ép nhổ ra một chiếc lông đen. Vết thương rỉ máu vàng kim, trong mắt anh lóe sáng kim quang, yêu dị dâng tràn như dây leo tràn ngập.
Một chiếc lông đen rời cung như mũi tên bắn ra, vòng vèo giữa đám đông, chuẩn xác xuyên thẳng qua cổ yêu quái.
Con yêu trông như nai nhưng chỉ có một sừng một mắt, loạng choạng vài bước rồi ngã ầm xuống, giống như một ngọn núi nhỏ sụp đổ khiến đất rung lên. Nó nằm im bất động, sinh tử đã định.
Chiếc lông đen xuyên qua cơ thể nó dần dần tiêu tán, chỉ còn lại vệt sáng vàng kim mờ nhạt tan biến trong không trung.
Lục Áp thản nhiên bước qua, vẫy nhẹ tay, không để lại chút dấu vết.
Trong nháy mắt ấy, tất cả đều lặng ngắt.
Chỉ có mạng xã hội điên cuồng cập nhật.
# Nguy hiểm! Trung tâm Quảng Thị có nai điên tấn công người! #
# Quảng Thị, nai điên! #
# Quảng Thị rốt cuộc xảy ra chuyện gì! #
Nhân viên hậu cần của Cục Quản Yêu cải trang làm lính cứu hỏa lập tức xông lên, nhanh chóng xử lý xác quái vật. Nhưng ánh mắt họ dừng lại trên người Lục Áp, dù đã làm đồng sự nhiều năm thì vẫn không kiềm được cảm giác sợ hãi dày đặc.
“Đây là tổ trưởng dọn dẹp à? Nhìn mắt anh ta kìa, thật sự anh ta là con người sao?”
“Dù là yêu thì cũng quá tuyệt tình đi.”
“Đáng sợ quá, ai thấy anh ta ra tay chưa? Một cái máy giết chóc thế này thì thật sự đáng tin sao?”
……
Tổ dọn dẹp của Cục Quản Yêu vốn không phải người thường. Họ xuất thân từ quân đội, hoặc là những đứa trẻ mồ côi có thiên phú bị tuyển chọn từ nhỏ, được nuôi dạy và huấn luyện quân sự khắc nghiệt. Bề ngoài giống như người bình thường đi học nhưng sau lưng là rèn luyện máu và thép.
Lấy nhân lực chống yêu lực, dùng yêu lực áp yêu lực.
Đó luôn là nguyên tắc bất biến.
Ngoại trừ một người.
Lục Áp, trẻ tuổi đã làm đến tổ trưởng tổ dọn dẹp và là một tồn tại đặc biệt.
Anh có khả năng là nhân-yêu hỗn huyết, vẻ ngoài là người nhưng yêu lực sâu không lường được. Bất kể yêu vật hung hiểm nào gặp anh cũng chỉ chịu một kích liền diệt.
Vừa là kiêng kị, vừa là lợi dụng. Nhưng đồng thời, anh cũng là dị loại bị người người sợ hãi.
Lục Áp giũ áo khoác, yêu văn trên cánh tay dần biến mất, vết thương nhổ lông cũng tan đi chỉ để lại chút tro tàn rơi xuống rồi biến mất.
“Tôi ra tay đắt lắm, nhớ chuyển tiền vào tài khoản.”
Anh khoác áo, nói xong liền quay lưng rời đi, không lưu lại nửa bước.
“Khoan đã!” Có người gọi anh lại.
Anh quay đầu, đồng sự kia lúng túng hồi lâu rồi mới ngập ngừng: “Lục ca, anh… thật sự định về hưu mở nhà hàng sao?”
Anh ta muốn nói gì tiếp theo, Lục Áp đã đoán được. Không ngoài chuyện “Cục muốn mời anh trở lại” hay “Thăng chức tăng lương”.
Cắt biên chế động tới mạch máu, mất nửa người máu mới nhớ vá lại.
“Nhớ chuyển tiền.” Lục Áp lại nhắc.
Anh còn phải nuôi một con yêu khổng tước, tiêu tốn khủng khiếp, Cục Quản Yêu căn bản nuôi không nổi.
Anh không quay đầu nữa, xoay người rời đi.
Trên tán cây, lá rung nhẹ. Giữa khe lá, một đôi mắt long lanh nhìn xuống.
Khổng Tuyên không biết đã ngồi đó bao lâu. Cậu ngồi trên nhánh cây, tay trái cầm chiếc kem ốc quế ăn dở, tay phải kẹp một con chim hai đầu màu xanh lam, dùng nilon quấn cánh lại. Lông chim xanh ánh kim chói sáng như kim loại, kêu “tranh tranh” chói tai, âm thanh bén nhọn kéo dài như tiếng còi báo động.
Lục Áp đi ngang dưới gốc cây, theo bản năng ngẩng đầu, ánh mắt liền chạm vào đôi mắt của Khổng Tuyên.
“…Em ở đây làm gì?” Lục Áp hỏi.
“A à a ——” Khổng Tuyên đảo mắt nhìn quanh, vội vàng giấu con chim hai đầu trong ngực, ôm như ôm gà con, còn giả bộ vuốt ve vài cái.
Một người nói đi WC, một người vốn nên đang ăn kem trong tiệm.
Khổng Tuyên hếch mày, khí thế đầy đủ, lập tức hỏi vặn lại: “Thế còn anh? Ở đây làm gì? WC?”
Cậu xì xào trách cứ, ôm chặt con chim hai đầu, cọ qua cọ lại rồi bò xuống, chân quơ quơ trong không khí, nhảy thẳng vào lòng ngực Lục Áp.
Lục Áp đỡ lấy, thấy ánh mắt cậu tò mò nhìn ra phía sau rồi liền lập tức chắn ngang.
Khổng Tuyên nghiêng trái, anh cũng nghiêng trái che. Khổng Tuyên ngó phải thì anh liền dịch sang phải.
Một con yêu chết, đối với khổng tước yêu mà nói vẫn là chuyện vượt quá mức.
Khổng Tuyên đảo mắt: “Anh không muốn cho ta xem?”
Khóe môi cậu cong lên, rõ ràng đang bắt bí. Tay thì giả bộ vuốt ve con chim nhỏ trong ngực, ánh mắt háo hức muốn thử.
Không cho thì càng muốn.
Lục Áp đẩy cậu đi: “Đi thôi, anh mời em ăn kem.”
“Ăn hai cái.”
“…Không được.”
“Vậy ba cái.”
“Cẩn thận tiêu chảy.”
“Bốn cái.”
“Ăn hai cái thôi.”
Lục Áp kiên nhẫn khuyên bảo, Khổng Tuyên thì được đà lấn tới.
Cuối cùng, Khổng Tuyên xòe tay giơ con chim hai đầu trong ngực lên: “Ăn cái này!”
Con chim hai đầu như hiểu số phận mình, điên cuồng giãy cánh, vuốt nhọn vung loạn trong không trung để lại tàn ảnh như “Cửu Âm Bạch Cốt Trảo”, vừa kêu vừa chói tai, chửi rủa om sòm.
Lục Áp: “…Em muốn kem vị gì? Chọn bốn loại đi.”
Nhân viên Cục Quản Yêu từ xa thấy cảnh đó thì hoảng hốt phát hiện trong tay hai người còn có một con yêu quái, vội vàng đuổi theo:
“Khoan đã ——”
Cái đó không thể đem về nhà!
Khổng Tuyên nhét chim vào ngực, kéo tay Lục Áp chạy: “Chạy mau!”
Phong khẩn cấp cấp độ bão!