Vì đi học muộn nên cả bọn bị thầy phạt, bắt phải ôm đầu đứng cuối lớp nghe giảng.
Cuối lớp chen chúc đầy người, ai cũng khoanh tay ôm lấy đầu mình, trên gương mặt đều là vẻ ảo não.
Nhưng cái họ ảo não không phải vì do nhìn Lâm Linh mà bị phạt, mà là… sớm biết sẽ bị thầy bắt đứng thế này, chi bằng lúc đầu trốn học, đứng ngoài lớp lén nhìn Lâm Linh thì hơn.
Lâm Linh.
Mới nhập học chưa đầy một năm, cô đã trở thành hoa khôi được cả trường Nam Phong công nhận, là “bạch nguyệt quang” trong lòng biết bao học sinh.
Không có ai là không thích sự dịu dàng nơi cô.
Họ đều mê muội vì cô, lưu luyến vì cô, si mê vì cô...
Lâm Linh và Triều Từ học cùng lớp. Lớp họ ở tầng 5. Trên đường leo cầu thang lên lớp, Lâm Linh chần chừ một chút rồi mở miệng:
“Triều Từ, gần đây trong trường… có phải xuất hiện...”
Câu nói khựng lại, cô không thốt ra được hai chữ “bạo lực học đường”, mà chỉ thay bằng: “...một vài hiện tượng học sinh không tuân thủ nội quy?”
“Lúc nãy, khi đi ngang phòng vệ sinh, mình thấy có nữ sinh ngồi khóc, trên sàn toàn là máu.”
Nói đến đây, Lâm Linh dừng bước, cúi xuống nhìn đôi giày da đen nhỏ của mình.
Triều Từ đưa mắt theo tầm nhìn của cô, khi thấy vết máu khô dính trên mũi giày, bước chân cậu khựng lại, rồi thành thạo ngồi xổm xuống, lấy khăn ướt ra lau sạch cho cô, sau đó lặng lẽ đi theo Lâm Linh về ký túc xá nữ.
Đúng lúc ấy đang là giờ học, ký túc xá vắng tanh. Bác quản lý rất quen với Lâm Linh, không hỏi gì đã mở cửa cho họ vào.
Họ đi thẳng đến hành lang cuối tầng 4. Triều Từ đi trước, đẩy cánh cửa phòng vệ sinh.
Bóng đèn cảm ứng lúc sáng lúc hỏng, vậy mà vừa khi Triều Từ đẩy cửa, nó lại lóe sáng, để lộ cảnh tượng sàn nhà loang lổ đỏ thẫm. Sắc mặt Triều Từ lập tức trở nên nghiêm trọng.
Cậu bước vào, đưa tay chạm vào thứ chất lỏng dính trên tường, rồi đưa lên mũi ngửi.
Một hơi thở nhẹ buông ra, Triều Từ quay đầu nói với Lâm Linh:
“Là màu vẽ, không phải máu.”
“Màu vẽ?”
Lâm Linh ngẩn ra, cũng đưa tay dính một chút chất lỏng đỏ ấy lên, đưa lên chóp mũi ngửi thử.
Không phải mùi tanh nồng đặc trưng của máu, mà là hương nhạt của màu nước.
“Còn nữ sinh mà cậu nói, mình sẽ cố gắng tìm ra. Nếu thực sự có người vi phạm nội quy, mình chắc chắn sẽ báo lại với thầy.”
Triều Từ vừa nói, vừa cẩn thận lau sạch màu trên ngón tay Lâm Linh. Giọng cậu nghiêm túc, hệt như một học sinh gương mẫu chính trực, khó mà tưởng tượng được đây lại là kẻ trong lòng đang toan tính riêng tư, bàn tay vẫn còn nắm lấy tay Lâm Linh rất lâu chưa chịu buông.
Động tác của cậu chậm rãi, càng lúc càng chậm, cẩn thận đến mức như thể đang nâng niu một món bảo vật quý giá.
Cuối cùng khi lau sạch, để không khiến Lâm Linh nghi ngờ, Triều Từ buộc phải buông tay, khéo léo gấp khăn giấy bỏ lại vào túi.
“Chúng ta về lớp trước đi. Chờ khi nào có tin tức về nữ sinh kia, mình sẽ nói cho cậu đầu tiên.”
Máu hóa ra chỉ là màu nước, mà nhân chứng tạm thời cũng không tìm thấy. Lâm Linh đành nhờ bác quản lý gọi người đến lau dọn nhà vệ sinh, sau đó cùng Triều Từ quay về lớp học.
Trong khuôn viên trường, Triều Từ bước theo sau Lâm Linh, giữ một khoảng cách vừa đủ để anh có thể nhìn rõ bóng lưng cô mà Lâm Linh lại chẳng hề phát hiện ánh mắt khác thường, thoáng quỷ dị của anh.
Ngay giây phút Lâm Linh rảo bước tiến vào lớp học, âm thanh nhắc nhở của phó bản — thứ đã im lìm suốt một năm trời — cuối cùng cũng vang lên.
“Các người chơi, cuối cùng cũng đã đến.”
【 Chào mừng người chơi cấp ba ‘Phú Bà Động Kinh’, người chơi cấp hai ‘Bổn Bổn Tiểu Khoai Tây’, người chơi cấp hai ‘Hoang Dã Tiểu Yêu Tinh’, cùng với hơn hai mươi người chơi tân thủ khác bước vào phó bản Nam Phong Trường Học. 】
Giọng máy móc quen thuộc đọc liên tiếp tên hơn hai mươi người chơi mới, sau đó mới dừng lại. Nhưng ngay lập tức, phong cách phát thanh đột ngột biến đổi — từ giọng nam lạnh lùng, vô cảm bỗng chuyển sang giọng oang oang, châm chọc như một MC radio hài hước.
【 Trước tiên, xin chúc mừng tất cả các người chơi đã may mắn được chọn vào phó bản lần này! Được bước vào phó bản đồng nghĩa với việc các bạn đã tiến thêm một nấc thang để hiện thực hóa điều ước của mình! 】
【 Tiếp theo, tôi — Nữu Cỗ Lộc Âu Dã — sẽ giới thiệu cho các bạn về Nam Phong Trường Học! Xin mọi người vỗ tay chào đón! 】
【 Bốp! Bốp! Bốp! 】
Cùng lúc đó, ngay tại cổng trường, những người chơi vừa tiến vào phó bản đã quen với “thủ tục” này, đồng loạt giơ tay vỗ nhịp theo. Có không ít người thậm chí còn thầm thở phào: lần này quản lý phó bản có vẻ bình thường, không hề đưa ra “yêu cầu” kỳ quái nào mà lại còn tự nguyện công khai thông tin phó bản cùng nhiệm vụ.
Phải biết rằng, gặp được quản lý phó bản khó tính thì chẳng khác nào mở nhầm “blind box”: nhiều người còn chưa kịp xoay sở đã bị giết ngay từ màn mở đầu.
Sau khi tiếng vỗ tay kết thúc, giọng của quản lý phó bản lại vang lên, bắt đầu thuật lại bối cảnh và công bố nhiệm vụ.
【 Nam Phong Trường Học là một ngôi trường cực kỳ nghiêm khắc. Có tám điều nội quy tuyệt đối không được vi phạm. Hãy khắc ghi trong lòng. Nếu không nhớ được… thì cứ lấy dao nhỏ khắc lên tay, tất nhiên là không bắt buộc đâu ~ 】
【 Điều thứ nhất: Ký túc xá là nơi để ngủ. Buổi tối từ 10 giờ đến 6 giờ rưỡi sáng hôm sau, học sinh phải ở trong ký túc xá, tuyệt đối không được ra ngoài. Nếu vi phạm, tự gánh hậu quả. 】
【 Điều thứ hai: Phòng học là nơi để học. Trong giờ học, học sinh phải ở trong lớp, tuyệt đối không được rời đi. Nếu vi phạm, tự gánh hậu quả. 】
【 Điều thứ ba: Nhà ăn là nơi để ăn cơm. Học sinh không được phép lãng phí thức ăn. Nếu vi phạm, tự gánh hậu quả. 】
【 Điều thứ tư: Trong khuôn viên trường có hồ nước, bên dưới có người cá ăn thịt. Học sinh tuyệt đối không được đến gần. Nếu vi phạm, tự gánh hậu quả. 】
【 Điều thứ năm: Phải tôn trọng thầy cô, huấn luyện viên, và yêu quý bạn học. Một học sinh đủ tư cách là người biết ngoan ngoãn nghe lời thầy cô, huấn luyện viên, và sống hòa thuận với bạn bè. 】
【 Điều thứ sáu: Trong lúc huấn luyện quân sự, phải tuyệt đối phục tùng huấn luyện viên. Trong giờ học, phải tuyệt đối phục tùng thầy cô. 】
【 Điều thứ bảy: Không được phép đánh nhau, gây gổ, hay bất kỳ hành vi nào thể hiện sự thiếu thân thiện với bạn học trước mặt thầy cô, huấn luyện viên, hoặc cán bộ kỷ luật. Nếu vi phạm, tự gánh hậu quả. 】
【 Điều thứ tám: Tuyệt đối không được chơi bút tiên trong ký túc xá. Nếu vi phạm, tự gánh hậu quả. 】
【 Điều thứ chín… Hả? Không phải chỉ có tám điều thôi sao? Ở đâu ra điều thứ chín thế này? 】 Giọng của quản lý phó bản thoáng lộ vẻ khó hiểu, nhưng rồi lại cười nhạt: 【 Thôi, kệ đi, chẳng liên quan gì đến tôi cả. 】
【 Điều thứ chín: Cán bộ kỷ luật trong trường rất bận. Nếu không có việc gì quan trọng, tuyệt đối đừng tìm đến quấy rầy. Nếu không… sẽ bị giết. 】
【 Các bạn đã ghi nhớ hết chưa? Không nhớ cũng không sao, dù gì tôi chỉ đọc đúng một lần thôi. 】
Phòng livestream hậu trường.
Quản lý ngồi vắt chéo hai chân trên ghế, bàn chân đặt lên bàn, một tay cầm bản thảo nhiệm vụ phó bản, một tay cầm chiếc micro mua riêng để “tạo không khí”, tiếp tục cất giọng đọc:
【Tiếp theo, tuyên bố nhiệm vụ.】
【Nhiệm vụ chính tuyến: Tồn tại bảy ngày.】
【Nhiệm vụ nhánh một: Lấy được một đóa hoa đỏ nhỏ [tích điểm: 500]】
【Nhiệm vụ nhánh hai: Lấy được một đóa hoa lam nhỏ [tích điểm: 500]】
【Được rồi, ta nói đến đây là hết. Tiếp theo, chúc các bạn may mắn, ngàn vạn lần đừng có tự ý rời khỏi phó bản nhé~】
Nhiệm vụ đọc xong, quản lý buông tờ bản thảo trong tay, ngửa đầu uống một ngụm lớn Coca sảng khoái, rồi một tay thao tác trên giao diện, mở ra phòng livestream “Nam Phong Trường Học”.
Ngay lập tức, kênh livestream chỉ dành cho quái vật mở ra, tiêu đề [Nam Phong Trường Học] liền nhảy lên vị trí đầu tiên trong danh sách phòng trực tiếp.
Chỉ là, do phòng nằm ở vị trí cuối cùng, hơn nữa đa số người chơi đều là tân thủ, nên số người xem vẫn luôn bằng không.
Trong phó bản.
Tuyên bố xong nhiệm vụ, quản lý cũng không lên tiếng thêm nữa.
Một luồng bạch quang lóe lên, giây tiếp theo, đám người chơi đã đứng trước cổng trường Nam Phong. Trong tay họ trống không bỗng xuất hiện một chiếc vali hành lý. Xung quanh, cũng có rất nhiều “tân sinh viên” giống như bọn họ, đang kéo vali, chuẩn bị nhập học.
Phó bản “Nam Phong Trường Học”, chính thức mở ra.
Trong lớp học.
Giáo viên ở bục giảng thao thao giảng bài.
Phía dưới, Lâm Linh cầm bút, vẻ mặt nghiêm túc ghi chép từng dòng.
Từ ngoài hành lang nhìn vào, phòng học ấy trông chẳng khác nào một bức tranh tràn ngập hương vị thanh xuân.
Nếu bỏ qua mấy “học sinh” hơi… dị thường:
Ví dụ như kẻ ngồi sau Lâm Linh, đôi mắt toàn tròng trắng; hay người có chiếc lưỡi dài đang rũ trên bàn; lại thêm kẻ khác run rẩy, vừa gặm ngón tay vừa lớn tiếng thổ lộ tình cảm với Lâm Linh…
Ngoại trừ mấy kẻ “xuất sắc thấy là kinh hoàng” đó, thì phần lớn học sinh còn lại đều có vẻ bình thường hơn nhiều.
Chỉ là, không ít ánh mắt cứ lén nhìn về phía Lâm Linh. Bởi thế mà nhiều người ngẩn ngơ, thậm chí quên cả ghi chép, trang sách giáo khoa chỉ chi chít chữ “Lâm Linh” và những lời tỏ tình nhiệt liệt.
Không ai hay biết, cô gái bị hàng chục ánh mắt dính chặt vào người ấy, thực chất đang chăm chú nhìn vào giao diện độc hữu thuộc về người chơi.
Ngay khi người chơi bước vào phó bản, trên mu bàn tay Lâm Linh liền hiện lên một dấu ấn đỏ tươi – biểu tượng cho thân phận người chơi.
Tiếp theo, một khung giao diện trong suốt lập tức bật ra trước mắt cô:
【Tên người chơi: (Đổi nickname chỉ cần năm điểm tích lũy đó~)】
【Cấp bậc: 0 (Đừng nản chí nhé, hoàn thành phó bản này là có thể lên cấp rồi~)】
【Điểm tích lũy: 0 (Tích điểm là thứ vô cùng quý giá, tuyệt đối đừng để nó rơi xuống số âm nhé, bằng không mạng sống cũng sẽ âm luôn đó~)】
【Giá trị tỉnh táo: 100 (Xuất sắc lắm, thoạt nhìn cậu cũng gan dạ đó. Nhưng cẩn thận đừng để nó tụt xuống dưới 20 nhé, nếu không sẽ biến thành kẻ ngốc đấy~)】
【Sinh mệnh: 100 (Tình trạng hiện tại vô cùng tốt~)】
【Thiên phú: Hội họa lv10, ca hát lv10, diễn xuất lv10, nhạc cụ lv10… (Trời ơi, thiên phú của cậu nhiều quá, đến cả hệ thống cũng muốn yêu cậu mất thôi~)】
【Ba lô: Trống rỗng (Chỉ cần cố gắng thì nhất định sẽ lấp đầy được thôi~ tất nhiên, nếu cậu muốn “lấp đầy” bằng thứ khác thì cũng được~)】
【 Thương thành ( có thể thực hiện bất kỳ nguyện vọng nào chỉ với một cú bấm, chỉ cần… một trăm triệu điểm tích lũy nha, cậu thật sự không tính thử một lần sao? ) 】
【 Bạn tốt ( ôi chao, cậu làm sao có thể lén sau lưng mình mà tám chuyện với mấy “tiểu yêu tinh” khác chứ? ) 】
Những dòng chữ lạ lùng với ký hiệu kỳ quái khiến khóe mắt Lâm Linh cong lên, ẩn giấu một tia ý cười.
Thế giới này… so với trong tưởng tượng của cô còn thú vị hơn nhiều.
Xem xong loạt tin nhắn ấy, Lâm Linh tiện tay tắt giao diện người chơi đi, rồi tiếp tục tập trung nghe giảng trên lớp.
“Bàn tay vàng” mà hệ thống bạch nguyệt quang để lại cho cô chính là đưa Lâm Linh trải qua trước một năm trong một phó bản riêng biệt, đồng thời đảm bảo trong khoảng thời gian đó sẽ không có người chơi nào khác bước vào, cho cô thêm thời gian để thích ứng.
Hơn nữa, vì tốc độ thời gian giữa Trái Đất và phó bản không giống nhau, nên dù Lâm Linh ở trong đó đã sống trọn một năm, thực tế ở Trái Đất chỉ mới trôi qua mười hai tiếng đồng hồ mà thôi.
Mà khi tròn một năm kết thúc, phó bản sẽ chính thức mở ra cho người chơi khác. Lâm Linh cũng sẽ trở thành người chơi thực sự.
Hoàn thành nhiệm vụ rồi, cô sẽ giống như bao người khác, rời khỏi phó bản này và bước tiếp sang phó bản kế tiếp.
Hệ thống bạch nguyệt quang hiểu rõ, dẫu không có “bàn tay vàng” này, Lâm Linh vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ. Nhưng xuất phát từ tư tâm, nó vẫn cố chấp để lại cho cô phần quà ấy.
Ít nhất… trong khoảng thời gian nó rời xa, sẽ không đến mức để Lâm Linh hoàn toàn quên mất sự tồn tại của nó.