【Hả? Cậu cũng là người chơi à? Người mới sao?】
Ngay lúc Lâm Linh đang chuẩn bị lật sách giáo khoa theo tiến độ giảng bài của giáo viên, trong đầu bỗng vang lên một giọng nói có chút nghi hoặc.
Đó là giọng của quản lý phòng chơi, xuất hiện khi người chơi vừa tiến vào phó bản.
Hắn dường như đang thắc mắc vì sao Lâm Linh là người chơi mà lại trực tiếp xuất hiện trong lớp học. Nhưng Lâm Linh hoàn toàn không để ý, chỉ lật sách, cầm bút tiếp tục ghi lại những điểm kiến thức giáo viên đang giảng, như thể căn bản không nghe thấy hắn nói.
Bị ngó lơ, Âu Dã bĩu môi, không nói thêm gì nữa, nhưng ánh mắt lại rất thành thật, vẫn luôn dán chặt lên người cô.
Đến mức chính hắn cũng không nhận ra ánh nhìn kia đã nhuốm màu si mê.
Lâm Linh thật sự rất đẹp, điều này không có gì phải nghi ngờ.
Gương mặt trái xoan, đôi mắt hạnh long lanh, cả người tỏa ra một loại ôn nhu, từng động tác, từng ánh mắt đều giống như bước ra từ tranh vẽ cổ điển.
Không phải hắn chưa từng thấy người đẹp, nhưng chỉ riêng ở bên cạnh Lâm Linh, cho dù cô chỉ lẳng lặng ngồi đó, hắn vẫn không cách nào dời mắt đi được.
Đinh linh linh ——
Tiếng chuông tan học vang lên. Ngay khi trong lớp học sinh còn chưa kịp đứng dậy, giáo viên đã đóng sách, vỗ vỗ bục giảng, rõ ràng còn chuyện muốn nói.
Trong phòng phát trực tiếp, tiếng chuông đột ngột vang lên khiến Âu Dã giật mình, như thể sợ bị phát hiện điều gì, hắn vội vàng cầm lon Coca bên cạnh uống một ngụm, ánh mắt lúng túng đảo khắp nơi, nhưng không thấy bóng dáng Lâm Linh.
“Hôm nay là ngày nhập học của tân sinh viên. Để tránh chuyện có người nhân cơ hội bỏ ra ngoài trường gây sự cố, mấy ngày huấn luyện quân sự này, nhà trường sẽ phong tỏa toàn bộ, quản lý nghiêm ngặt. Nếu ai dám không nghe lời, bị tôi bắt được thì đánh gãy chân.”
Giáo viên còn chưa dứt lời, trong lớp lập tức vang lên tiếng than thở, oán trách của đám học sinh.
Đặc biệt là cô bạn ngồi cùng bàn với Lâm Linh, mặt mày dữ tợn tức giận.
Tất cả đều tại vì mấy tân sinh kia! Bằng không thì lúc tan học, thời gian cô có thể đi về nhà cùng Lâm Linh đã không bị cắt mất rồi!
Rắc ——
Không kìm nén được cảm xúc, nữ sinh kia đặt mạnh tay lên bàn, năm móng tay dài để lại vết cào thật sâu trên mặt gỗ.
Âm thanh chói tai khiến Lâm Linh quay đầu nhìn. Cô bạn lập tức nhận ra mình vừa làm gì, hoảng loạn cúi rạp người xuống bàn, muốn giấu đi vết cào.
“Tớ... tớ không cố ý...”
Dưới ánh nhìn nhàn nhạt của Lâm Linh, giọng cô ta ngày càng nhỏ lại, cuối cùng chỉ có thể chậm rãi ngồi thẳng, đưa đôi bàn tay với mười móng dài ra trước mặt, giống như một đứa trẻ làm sai, chờ bị phạt.
Khi Lâm Linh lấy kéo định cắt ngắn móng tay của cô, nữ sinh kia còn cố vùng vẫy lần cuối.
“Linh Linh, chỉ cắt ngắn một chút thôi được không? Chỉ một chút thôi...”
“Cạch!”
Một nhát kéo xuống, chỉ còn lại duy nhất một chiếc móng ngón cái trụi lủi.
Nữ sinh kia đau lòng đến mức như nghẹn thở. Đến khi Lâm Linh đưa kéo tới chiếc móng thứ hai, cô ta đã nhắm chặt mắt, không dám nhìn nữa.
Vài phút sau, nhìn xuống mười ngón tay trụi lủi, cô chỉ muốn khóc, mà cũng khóc không nổi.
“Ai nha, vui vẻ lên chút nào.”
Ngồi sau bàn, một nam sinh vỗ vỗ đầu cô, như an ủi, nhưng thực chất là cười trên nỗi đau người khác.
“Lâm Linh cũng là vì tốt cho cậu thôi. Móng tay dài thế kia, lỡ đâu vô tình làm trúng mắt ai thì sao?”
“Giờ thì tớ có thể thử ngay trên mắt cậu đấy, cậu muốn thử không?”
Đã mất đi bộ móng yêu quý, nữ sinh kia vốn đã bực bội, nghe hắn nói mấy lời chọc tức thì càng thêm tức giận, lập tức quay người, suýt nữa lao tới móc mắt hắn thật.
Trong tầm mắt, đột nhiên xuất hiện một chiếc hộp quà tinh xảo.
“Đây là…”
Bạn cùng lớp sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Linh, trong lòng dâng lên một ý niệm mà chính cô cũng không dám tin.
Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch kia, Lâm Linh trực tiếp đặt chiếc hộp vào tay cô bạn:
“Mở ra xem có thích không.”
Đôi mắt chớp chớp, bạn cùng lớp cúi đầu nhìn chiếc hộp màu hồng nhạt trong tay, cả người giống như bị đứng hình, nửa ngày không động đậy.
Đợi đến khi Lâm Linh khẽ ra hiệu mở nắp, cô bạn mới chậm rãi mở ra.
Bên trong hộp là lớp giấy Raffia màu hồng nhạt được xếp gọn, mười chiếc móng tay giả xinh đẹp, lấp lánh lặng lẽ nằm giữa lớp giấy.
“Cái này… là cho tớ sao?”
Bạn cùng lớp ngây ngốc hỏi, khiến Lâm Linh khẽ cười, trong mắt ánh lên ý cười long lanh, đẹp đến động lòng người.
“Đương nhiên là cho cậu, có thích không?”
“Thích… thích chứ…”
Sao có thể không thích được? Đây là móng tay giả Lâm Linh đích thân tặng cho cô!
“Cậu thích thì tốt rồi.” Thấy món quà khiến bạn cùng lớp vui vẻ, Lâm Linh cũng thấy hạnh phúc theo.
“Trong trường không cho để móng tay dài, sau này lúc vào lớp, cậu có thể tháo móng giả ra, đến khi tan học thì lại gắn vào. Như vậy sẽ không bị thầy cô phê bình.”
Cho nên… chỉ để mình không bị thầy cô mắng, mà cậu lại làm ra cả thứ này sao?
Trong lòng bạn cùng lớp dâng lên một cảm giác khó gọi thành tên, niềm vui ban đầu bỗng pha lẫn vị chua xót chưa từng trải qua.
Đó là một loại cảm giác chưa từng được ai quan tâm đến như thế.
Cô lấy ra một chiếc móng tay giả, nhìn mặt móng có khắc cả chữ viết tắt tên mình. Giọng cô bỗng khàn khàn:
“Những cái móng giả này… cậu mua à, hay là…”
“Là tớ dùng chính móng tay cậu từng cắt bỏ để làm, kích cỡ chắc chắn vừa khít.”
Cầm lấy một chiếc móng, Lâm Linh khẽ lặng đi trong hồi ức.
Một tháng trước, khi giúp bạn cùng lớp cắt móng, cô vô tình bắt gặp ánh mắt tiếc nuối kia, liền giữ lại móng tay, làm thành móng giả để dành, chờ một dịp thích hợp tặng lại.
Không ngờ, dịp thích hợp ấy lại đến nhanh như vậy.
Thoát khỏi dòng hồi ức, Lâm Linh đặt lại chiếc móng vào hộp.
Bạn cùng lớp lặng im một lúc, rồi nở nụ cười thật tươi, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Lâm Linh:
“Linh Linh, cậu yên tâm, tớ sẽ không bao giờ để móng tay dài nữa, tớ hứa với cậu!”
“Còn tớ thì sao? Có quà cho tớ không?”
Từ bàn phía sau, một giọng nói vang lên. Một nam sinh đôi mắt sáng rực, hào hứng hỏi Lâm Linh.
“Mọi người đều là bạn học, chẳng lẽ Lâm Linh chỉ chuẩn bị quà cho mình cô ấy thôi, không chuẩn bị cho tớ à?”
Trong lớp, từ lúc Lâm Linh mang quà ra đã có không ít ánh mắt chú ý, ai nấy đều lắng nghe.
Câu hỏi kia chẳng khác nào nói hộ lòng của tất cả.
Lần này chắc cũng giống như mọi khi, Lâm Linh đều chuẩn bị quà cho tất cả, đúng không?
Không biết cô đã chuẩn bị gì cho bọn họ…
Nghĩ đến việc mình từng tỉ mỉ chọn quà sinh nhật cho Lâm Linh, vài bạn học bắt đầu thấp thỏm, chỉ muốn mau đến sinh nhật cô để có thể đưa quà, đổi lấy nụ cười của cô.
Còn năm ngày nữa thôi, sẽ đến sinh nhật Lâm Linh.
Mỗi người đều tin rằng món quà mình chuẩn bị chắc chắn là thứ cô thích nhất.
Nghĩ đến cảnh Lâm Linh vui mừng nhận quà, tim ai cũng đập loạn nhịp, mặt mũi nóng bừng, ánh mắt nhìn về phía cô tràn đầy háo hức.
Cậu bạn bàn sau là một nam sinh có gương mặt đáng yêu, đôi mắt tròn xoe, trên đầu là mái tóc xoăn nhỏ như một chú mèo dễ thương.
Lâm Linh mỉm cười, đưa tay xoa nhẹ mái tóc xoăn ấy, giọng dịu dàng thong thả:
“Đây là thứ con gái bọn tớ thích, không hợp với cậu đâu.”
Câu trả lời thẳng thắn ấy khẳng định: cô chỉ chuẩn bị quà cho các bạn nữ.
Không khí trong lớp lập tức hạ xuống vài độ.
Như thể… có cái gì đó vỡ vụn.
À…
Đó chính là trái tim của cả lớp, đồng loạt tan nát.