Đát, đát, đát…

Ký túc xá yên tĩnh chỉ còn lại tiếng giày da dẫm lên nền gạch men loang loáng vang vọng.

Hành lang thẳng tắp khiến âm thanh va chạm giữa gót giày và gạch sứ càng bị khuếch đại, vọng lại từng hồi rõ rệt.

Trong bộ đồng phục giám thị, Lâm Linh tay cầm một tấm bảng kiểm tra, đôi chân thon dài bọc trong tất đen, giày da nhỏ gọn điểm lên sàn gõ nhịp, tiếng “lộc cộc” theo đó quẩn quanh khắp tầng lầu.

Bảy giờ sáng.

Ánh nắng lọt qua khung cửa cuối hành lang vẫn không đủ sức thắp sáng không gian, tất cả vẫn chìm trong một màu xám lạnh, âm u như cũ.

Với vai trò là cán bộ kỷ luật, công việc của Lâm Linh là mỗi sáng phải đi kiểm tra ký túc xá, xem có học sinh nào trốn giờ học, hay mang đồ cấm vào phòng, sau đó ghi lại toàn bộ.

Trường Nam Phong vốn nổi tiếng nghiêm khắc, học sinh cũng tuân thủ tốt, hiếm khi xảy ra tình trạng vi phạm.

Bởi vậy, suốt từ tầng ba, cô không phát hiện ra một trường hợp nào.

Bước chân lên tầng bốn, bất ngờ một luồng gió lạnh lẽo không biết từ đâu ùa tới.

Ô… ô…

Tiếng gió như hòa cùng một điệu nức nở khẽ lẩn khuất, trôi nổi trong hành lang yên ắng.

“Có ai ở đó không?”

Lâm Linh khựng lại, đứng giữa hành lang, cất tiếng gọi.

Bảng chỉ dẫn lối thoát hiểm bên cạnh nhấp nháy ánh sáng xanh lục, nhưng chẳng ai đáp lời.

Thậm chí, tiếng khóc mơ hồ kia cũng biến mất sau câu hỏi của cô. Nó giống như một sinh linh yếu ớt, bị tổn thương, chỉ biết co ro trong góc tối liếm láp vết thương của mình, khi bị phát hiện thì hoảng sợ bịt chặt miệng, không dám phát ra thêm một tiếng.

Cứ như thể, tất cả chỉ là ảo giác của Lâm Linh.

Nhưng cô không nghĩ vậy.

Cẩn thận kiểm tra từng phòng, Lâm Linh lần lượt đi dọc hết hành lang cho đến cuối tầng.

Có lẽ do thiếu kinh phí, nên nhà vệ sinh của ký túc xá được xây chung ở cuối dãy.

Vừa mở cửa bước vào, một mùi máu tanh nồng nặc lập tức xộc thẳng ra ngoài.

Đèn cảm ứng trong nhà vệ sinh hỏng từ lâu, không sáng lên, chỉ có chút ánh sáng hắt qua khung cửa sổ, nhờ thế Lâm Linh mới lờ mờ nhìn thấy tình cảnh bên trong.

Nền gạch loang lổ toàn một màu đỏ, máu trải ra khắp nơi, đến mức khiến cô vô thức cau mày. Thế nhưng trong mắt cô, điều hiện rõ rệt hơn lại là sự lo lắng.

“Có bạn nào ở trong đó không?”

“Tôi là cán bộ kỷ luật, đừng sợ. Có khó khăn hay ấm ức gì, cứ nói với tôi được không?”

Nhà vệ sinh có năm buồng.

Lâm Linh vừa nhẹ giọng trấn an, vừa bước sâu hơn vào, hướng về phía buồng cuối cùng đang khóa. Giày da đen của cô giẫm xuống nền máu loang, phát ra tiếng “sệt sệt” ghê rợn.

Cuối cùng, cô dừng trước cánh cửa kia.

Trên cửa treo tấm biển “đang sửa chữa”. Cô đưa tay gỡ xuống, rồi chậm rãi kéo cửa ra.

Bên trong, một nữ sinh ngồi xổm trên bồn cầu, hai tay ôm chặt đầu gối, mái tóc dài đen thẳng rủ che kín gương mặt, khiến người ta chẳng nhìn rõ được. Bộ đồng phục trên người cô ta xám xịt, bẩn thỉu.

Thấy vậy, Lâm Linh khẽ thở dài, giọng nói không chút sợ hãi, chỉ đượm một nỗi bất đắc dĩ:

“Lại trốn học nữa sao?”

Rõ ràng, đây không phải lần đầu tiên cô bắt gặp nữ sinh này.

Khẽ cúi người, Lâm Linh đưa tay vén mái tóc đen xõa xuống, để lộ gương mặt nhợt nhạt như chì của cô gái.

Ngay khi lớp tóc dài không còn che chắn, dấu vết đỏ hằn sâu trên cổ nữ sinh hiện rõ, in thành vệt bầm tím khủng khiếp — hệt như từng bị dây thừng siết chặt.

Khoảnh khắc ngẩng lên nhìn Lâm Linh, đôi mắt cô gái lập tức dâng đầy lệ đỏ, những giọt nước mắt lớn không ngừng rơi xuống, “tách, tách” nện khô khốc trên nền gạch. Giọng nói khàn đục, run rẩy, như một người đã quá lâu rồi chưa từng mở lời.

“Học tỷ ——”

Thấy đôi giày của Lâm Linh bị máu làm dơ, nữ sinh kia trong lòng càng thêm tự trách. Ngón tay cái của cô ta không ngừng bẻ gãy từng ngón khác, cho dù xương trắng sưng đỏ lộ hẳn ra cũng chẳng còn cảm giác đau đớn. Giọng nói nghẹn ngào, khàn khàn như chiếc máy phát cũ sắp hỏng, âm điệu vừa quỷ dị vừa u ám, từng chữ một chậm rãi hướng về phía Lâm Linh xin lỗi.

“Xin —— lỗi học —— học tỷ, em làm —— dơ giày của —— chị…”

“Không sao đâu, giày dơ thì giặt là sạch thôi.”

“Có thể nói cho chị biết, là ai đã nhốt em ở đây không?”

Lâm Linh chẳng bận tâm đến đôi giày, cô lấy từ trong túi ra một gói khăn ướt, động tác dịu dàng chậm rãi lau đi nước mắt cho nữ sinh. Trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ, phải làm sao để dỗ dành cho cô bé trước mặt bình tĩnh lại.

Chiếc khăn trắng tinh rất nhanh đã bị nhuộm đỏ bởi dòng nước mắt máu. Nữ sinh ngẩn ngơ nhìn Lâm Linh, ánh mắt không chớp lấy một lần.

Đôi mắt cô ta khác hẳn người thường — tròng trắng chiếm gần hết, còn phần đen ở giữa chỉ nhỏ bằng một ống hút.

Sau khi nhẹ nhàng lau sạch hết những vệt nước mắt đỏ rực trên gương mặt kia, đối diện với đôi mắt quái dị ấy, Lâm Linh vẫn điềm nhiên, nắm lấy bàn tay lạnh buốt như băng của nữ sinh, mỉm cười nói:

“Nếu em không muốn nói thì cũng không sao. Để chị đưa em ra ngoài trước, được không?”

Những ngón tay gầy gò méo mó của nữ sinh đặt cạnh bàn tay trắng như ngọc của Lâm Linh, tạo nên một sự đối lập rõ rệt. Cô ta khẽ chớp mắt, rồi lí nhí mở miệng:

“Được ——”

Nắm tay nữ sinh, Lâm Linh đưa cô đến phòng học mà hội học sinh thường dùng để họp. Nơi này bình thường không có người qua lại, ngoài Lâm Linh và hội trưởng thì chẳng ai có chìa khóa. Vừa hay, ở đây cô để sẵn một bộ đồng phục dự phòng.

“Bộ đồng phục này chị đã giặt sạch rồi. Nếu em không ngại, có thể mặc tạm bộ này.”

Đưa đồng phục cho nữ sinh, nhưng cô ta chỉ nhận lấy, rồi im lặng cúi đầu, không có thêm động tác nào. Tóc dài buông xuống che kín cả gương mặt, khiến người ta liên tưởng đến một chú chó hoang bị chủ nhân nhân từ mang về, toàn thân ngập tràn bất an.

“Không sao cả, nếu em không muốn thay thì cũng được. Vậy để chị giúp em buộc gọn tóc lại nhé? Bằng không cúi đầu như vậy dễ vấp ngã lắm.”

Giọng nói của Lâm Linh càng thêm ôn hòa. Nữ sinh chần chừ một chút, rồi gật đầu.

Lâm Linh có mái tóc đen dài ngang eo, thỉnh thoảng vì ngại vướng víu nên cô luôn mang theo một chiếc dây buộc nhỏ bằng da. Không có lược, cô dùng tay gỡ sơ qua mái tóc rối, sau đó khéo léo buộc cho nữ sinh một kiểu đuôi ngựa thấp.

Khi nhìn thấy những vết bầm đỏ trên cổ nữ sinh, Lâm Linh hơi trầm ngâm rồi nói:
“Em ở đây chờ chị một chút nhé.”

Sợ cô gái buồn chán, Lâm Linh còn để lại cho cô một quyển truyện cũ, coi như để giết thời gian. Sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, cô mới rời đi.

Chỉ là… khi cô quay lại sau vài phút, tay cầm theo một lọ kem che khuyết điểm mượn từ bạn học, trong phòng học đã không còn bóng dáng nữ sinh kia. Bộ đồng phục sạch sẽ cùng quyển truyện cũng được đặt ngay ngắn trên bàn.

Lâm Linh hơi thất thần buông lọ kem trong tay xuống, trong lòng dấy lên một chút tiếc nuối, tựa hồ thương cảm vì cô gái đã lặng lẽ bỏ đi.

Cô cẩn thận đặt lại quyển truyện và bộ đồng phục về chỗ cũ, rồi xoay người bước đi. Nhưng cô không hề phát hiện, ngay khoảnh khắc cánh cửa khép lại, nữ sinh kia lại xuất hiện trong phòng, ngồi đúng vị trí Lâm Linh từng ngồi. Trên tay cô chính là chiếc khăn giấy bị Lâm Linh bỏ đi ban nãy.

Chiếc khăn ấy dường như vẫn còn phảng phất hơi thở dịu dàng của người, nữ sinh từ từ áp nó lên má.

Ôn nhu quá ——
Học tỷ thật ôn nhu ——

.

“Linh Linh!”

Đúng lúc Lâm Linh vừa trả lại lọ kem che khuyết điểm, một nam sinh tuấn tú đã bước nhanh về phía cô, hiển nhiên là cố ý đến tìm.

Triều Từ, với đôi mắt đào hoa hơi đa tình, liếc qua thấy nữ sinh kia đang ôm khư khư lọ kem che khuyết điểm như báu vật, trong đáy mắt vụt qua một tia lạnh lẽo, nhưng ngoài mặt lại cười hì hì:
“Đi học thôi, mình cùng nhau về lớp nhé.”

“Ừ.”

“Bạn Kim, vậy mình đi trước đây. Bạn cũng mau vào lớp đi học nhé.”

Lâm Linh quay đầu mỉm cười chào tạm biệt, rồi cùng Triều Từ rời đi.

Nữ sinh được gọi là “bạn Kim” còn chưa kịp làm ấm lọ kem che khuyết điểm trong tay, đã bị bạn bên cạnh cướp mất.

Trong lớp, từng bạn học ngồi ngay ngắn theo nội quy trường, nhưng cổ ai nấy đều vươn dài ra, dán sát mặt vào cửa sổ, ánh mắt tham lam dõi theo bóng lưng Lâm Linh đang rời đi.

Nếu lúc này Lâm Linh quay lại, hẳn cô sẽ nhìn thấy toàn bộ ô cửa kính cao hơn một mét kia, dày đặc chi chít những gương mặt chồng lên nhau.

Phía trên lớp học, cổ của các bạn học duỗi dài đến mức đan xen chằng chịt như những sợi len xoắn lại.

Khi thầy giáo bước vào, cả đám mới hoảng loạn muốn rụt cổ về, nhưng càng luống cuống lại càng vướng víu. Cổ bọn họ trực tiếp quấn chặt lấy nhau, khiến thầy giáo tức giận phải vác rìu lên chặt từng cái một mới tách ra được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play