Trong phòng bây giờ chỉ còn lại Diệp Ngôn, Diệp Giản cùng Sarwon.

Anh đẩy một tờ giấy đến trước mặt hai người, vẻ mặt không muốn nhưng tay không nghe lời.

“Nhiệm vụ lần này là lấy được thanh bảo kiếm Phine, nhưng mà có thể sẽ gặp phải Tinh Tọa của Endgra.”

Anh bồn chồn trong lòng, cố gắng bình tĩnh để nghe câu trả lời.

“Thì thôi, không đi nữa.”

Diệp Giản ngồi bên cạnh khoác vai Diệp Ngôn như nghĩ đến điều gì khó chịu, khuôn mặt hiện lên vẻ ghét bỏ.

“Kêu người khác đi, cũng không phải không có người khác thì không được.”

Anh vô cùng tán thành: “Thì đó, anh cũng nói với họ như vậy rồi.”

Ngay giây sau anh lại nhìn hai người với ánh mắt cầu xin.

“Nhưng họ từ chối hết, không muốn đi. Chỉ còn hai đứa thôi.”

Anh rút ra một chiếc khăn tay bắt đầu lau những giọt nước mắt không có thật, tỏ ra vô cùng sót xa.

“Tóm lại là không đi, Tinh Tọa chết dẫm, đặc biệt là cái thằng đó.”

Diệp Ngôn vừa nói vừa bóp nát cái cốc đang cầm trên tay.

Diệp Giản thì vắt chéo chân đặt lên bàn người dựa vào vai Diệp Ngôn nhắm mắt lại.

“Endgra điên, bọn Tinh Tọa cũng không ưa nổi.”

“Lần trước còn phá hủy tòa nhà phía Tây của chúng ta, mặc dù em đã phá lại mấy nơi trọng yếu của chúng nhưng nghĩ vẫn thấy ghét.”

***

Tại buổi đấu giá vật phẩm, hai người đang ngồi trong phòng được chuẩn bị riêng. Trong phòng trừ chiếc cửa ra vào thì đối diện là một chiếc ban công có che rèm, nhìn xuống chính là trung tâm đấu giá.

“Tsk, vậy mà lại đến đây.”

“Nếu không phải bị làm phiền thì còn lâu anh mới có mặt ở đây”

Diệp Giản nằm để đầu trên chân anh mình cười vui vẻ, cậu đã nghĩ xong nên chơi khăm Sarwon như thế nào.

“Em sẽ cho ổng biết hậu quả của việc làm phiền chúng ta”

Diệp Ngôn cười nhếch miệng: “Chắc chắn rồi, không thể để ổng lúc nào cũng được đà lấn tới được.”

Sarwon từ ngoài vào, thản nhiên ngồi vào chiếc ghế bên cạnh. Anh không biết rằng chỉ một lát nữa thôi anh sẽ phải hối hận vì hành động của mấy ngày hôm nay.

“Chào mừng mọi người đến với buổi đấu giá ngày hôm nay.”

“Đầu tiên là cây giáo được rèn bởi thợ lành nghề Kim Seol Hwa, giá khởi điểm là 10000 đồng vàng.”

“Mỗi lần phải thêm 1000, ai ra giá cao hơn sẽ có được nó.”

“11000”

“15000”

“17000”

Tiếng ra giá liên tục ồn ào đến mức cậu không hiểu nổi, chỉ là một cây giáo cao cấp hơn vũ khí bình thường một chút. Còn chưa đạt đến trình độ đỉnh cấp, người thường cũng không dùng được, ấy thế mà mấy người bình thường này lại tăng giá tiền. Là vì không biết tiêu tiền vào đâu à?

Thời gian thấm thoát trôi qua, cậu ngủ gật lúc nào cũng không biết. Sarwon bất lực gọi hai người dậy.

“Đến rồi kìa, dậy đi. Xong thì về.”

Cậu dần mở mắt ra, theo đó là Diệp Giản dần ngồi dậy nhưng vẫn dựa vào vai anh mình, hai tay ôm lấy tay trái Diệp Ngôn.

“Thanh bảo kiếm Phine này chính là một vũ khí đỉnh cấp, giá khởi điểm là 50000 đồng vàng.”

“Mỗi lần thêm 10000.”

“53000”

“70000”

Sarwon ngồi thong thả ra giá, mỗi lần đều hơn người khác 1 đồng vàng khiến không khí trong khán đài vô cùng khó chịu.

“Có ngày gặp báo ứng, đến lúc đó đừng kêu bọn này cứu.”

“Phải đó anh à, em với ảnh không rảnh đâu. Đến lúc đó em sẽ cười vào mặt anh để anh tự sinh tự diệt.”

“Hai đứa bay thì biết cái gì, đây được gọi là nghệ thuật trả giá hiểu không.”

“(ー_ー゛)”

“Em rất nghi ngờ gen của ba không di truyền dù chỉ một chút cho anh. Anh hoàn toàn di truyền hết từ mẹ.”

'Đoàng' tiếng nổ mạnh phát ra từ phía khán đài, bên cạnh thanh bảo kiếm xuất hiện một đám người. Chúng vây quanh thanh bảo kiếm, trên người ai cũng có vũ khí to nhỏ. Ắt hẳn là có chuẩn bị mà tới.

Cả ba đều ra gần lan can để nhìn cho rõ, phía dưới chúng bắt đầu gây náo loạn, nhân viên ra ngăn cản đều bị đánh bay sang một bên.

“Biết ngay thế nào cũng không dùng tiền yên ổn được mà.”

Diệp Ngôn cạn lời với lối suy nghĩ của Sarwon, đúng là người thừa hưởng gen từ mẹ có khác, suy nghĩ cũng khác người bình thường.

Cậu quan sát tình hình, bất chợt bóng dáng của ai đó lấp ló dưới kia, xem ra đã đến lúc cho Sarwon trả giá cho hành động của mình.

Cậu thì thầm bên tai Diệp Giản, cả hai đều nhìn nhau cười nhẹ nhưng nụ cười ấy lại đầy vẻ toan tính.

Diệp Ngôn cùng Diệp Giản chia ra đứng cạnh bên trái và bên phải của Sarwon Nhân lúc ông anh mình đang chìm đắm vào suy nghĩ thì cả hai tung một cú đá mạnh khiến Sarwon ngã xuống từ tầng 3 ban công.

Hành động quá nhanh khiến anh không kịp phản ứng, tốc độ rơi càng lúc càng nhanh nhưng thay vì cảm giác đau đớn thì cơ thể anh đã được một đôi tay đỡ lấy.

Anh từ từ mở mắt, trước mắt là Darvis trưởng công hội Oliver. Hai người không phải quan hệ thân thiết gì, mỗi lần gặp nhau đều phải xỉa xói nhau vài câu mới hả dạ.

“Xùy, không ngã sấp mặt à”

“Ể, em tưởng anh ta sẽ nhân lúc ổng ngã mà bồi thêm sát thương chứ.”

“Thấy ghét nhau lắm mà, lạ nhỉ. Hay hôm nay là ngày hoàng đạo của ổng.”

“Thôi kệ, xuống đó thôi.”

Cả hai nhảy xuống một cách nhẹ nhàng, đối với dị năng giả mà nói nhảy từ tầng ba xuống chỉ như nhảy trên tấm vải. Nếu là người bình thường không chết cũng bị thương.

Cả hai đều che kín mặt bằng áo choàng có mũ, trên áo là dấu ấn của hội cùng các họa tiết ngôi sao.

Sarwon lúc này đã rời khỏi vòng tay Darvis bực bội quát về phía hai người.

“Diệp Ngôn, Diệp Giản”

“Hai đứa bay biết xuýt nữa là anh cắm mặt xuống đất rồi không.”

Diệp Giản trốn sau lưng Diệp Ngôn tỏ vẻ đáng thương: “Anh hung dữ quá đi.”

Tiếng cười khẽ vang lên: “Dù sao thì anh ngã xuống cũng không bị thương được, hơn nữa còn được bồng công chúa nha~.”

Diệp Ngôn cố gắng nhịn không phát ra tiếng cười.

“Trở về chết với anh mày.”

“Xem ai đó được người ta đỡ mà không biết cảm ơn kìa.”

Giọng nói trầm lặng nhưng mang ý trêu chọc, khuôn mặt đẹp cũng không khiến Sarwon có cảm giác thích thú. Nhìn thôi đã muốn đánh cho một trận.

“Thấy rồi nha”

Diệp Ngôn một tay cầm vũ khí sẵn sàng rút bất cứ lúc nào. Người kia không đeo mặt nạ nhưng chiếc áo choàng đã chứng minh thân phận của người đến. Nó là chiếc áo dành riêng cho Tinh Tọa, lời đồn quả không sai, trừ việc họp ra có một vị Tinh Tọa lúc nào cũng lộ mặt mà đi đánh nhau khắp nơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play