Thế giới tương lai năm 6785 Tinh Hà thứ 6, trái đất đã bị hủy diệt, con người chỉ có thể di cư đến các hành tinh khác ngoài vũ trụ.
Sau hàng trăm năm trên tàu không gian cuối cùng cũng tìm ra nơi có thể định cư, họ nhanh chóng tái thiết lập đời sống.
Nhưng vì thời gian trôi qua quá lâu, các lối sống dần thay đổi, họ nói chung cùng một ngôn ngữ không còn phân biệt các loại ngôn ngữ khác nhau. Điều này đẫn đến các vết tích xa xưa của tổ tiên đã mất dần đi.
Ngay cả những quyển sách chứng minh dấu ấn nhân loại một thời cũng không mấy ai hiểu được, bây giờ chúng chỉ như những đồ lịch sử được bảo quản trong bảo tàng.
Thế giới tương lai này có một phần đã thức tỉnh, những người này được các vì sao lựa chọn ban cho sức mạnh vượt trội. Họ được gọi chung là dị năng giả, họ dùng sức mạnh bảo vệ người khác nhưng có một số lại dùng sức mạnh gây tội.
Dẫn đến các cuộc chiến diễn ra, các cuộc chiến tranh quy mô lớn nhỏ được tạo ra.
Nhân loại lại bước vào cải cách, một bên được các dị năng giả bảo vệ một bên là phe chống đối, hai phe đều có lý tưởng riêng. Cuộc chiến kéo dài cho đến tận bây giờ.
Tại ngôi sao Thứ Nguyên cuộc họp giữa các Tinh Tọa diễn ra, 9 vị Tinh Tọa đại diện cho các chòm sao khác nhau. Chiếc bàn tròn ngồi xung quanh là 9 người mặc áo choàng che kín từ đầu đến chân, khuôn mặt đằng sau lớp áo choàng còn che thêm những chiếc mặt nạ.
Các Tinh Tọa không thể nhìn thấy khuôn mặt thật sau lớp áo, đây là quy tắc tránh phiền phức mà các chòm sao đã thống nhất. Nếu không phải trường hợp khẩn cấp thì tuyệt đối không được để lộ mặt trước người khác. Tuy nhiên không phải ai cũng làm theo, người duy nhất lộ mặt mỗi khi đánh nhau, trừ khi họp thì lúc nào cũng lộ cái mặt khó ưa với cả thế giới như thể ai nợ tiền mình.
Ở ngôi trường danh giá đứng đầu Tinh Hà, nơi đào tạo dành cho những người được lựa chọn bởi các chòm sao. Vô số học sinh đang đón chào lễ tốt nghiệp.
“Chúc mừng tốt nghiệp”
Diệp Giản ôm bó hoa trong tay, đôi môi mỉm cười, khuôn mặt vốn đã đẹp trai nay càng thêm phần rạng rỡ.
Diệp Ngôn tuy cùng là song sinh nhưng vì một người đẻ ngày cuối của năm này, một người sinh đầu năm kia dẫn đến cả hai phải chia cắt nhau. Đến việc đi học cũng không thể cùng tốt nghiệp.
“Về thôi, ở đây chán chết”
Diệp Giản cũng không muốn ở lại lâu, chẳng qua hôm nay là lễ tốt nghiệp nên đến cho có mặt nhân tiện dọn dẹp đồ một chút.
Diệp Ngôn đi trước ra đến cổng, ngoài này đông nghịt người, hầu hết là phụ huynh đến dự lễ tốt nghiệp của con mình, có số ít là các học sinh ra ngoài chụp ảnh hoặc đứng đợi ai đó.
“Xin chào bạn Diệp Giản, có thể kết bạn qua Tinh Võng với mình không.”
Gì vậy trời, tốt nghiệp rồi mà vẫn còn người xin kết bạn nữa à. Thế cái lúc đi học để làm gì, nghỉ học rồi chắc gì đã liên hệ. Cậu bắt đầu nghi ngờ trí não của một số người học tại nơi này rồi.
Thật đúng khi không học ở đây, Diệp Giản nhàn hạ đi phía sau, lúc đuổi kịp gặp phải một màn như vậy suýt cười ra tiếng.
Từ nhỏ đến lớn hai người bị nhận nhầm không phải một hai lần, lớn dần lên lại càng bị như cơm bữa, vậy nên đến việc đi học cũng phải chia ra mỗi người một hướng. Tuy là xa nhau nhưng điều đó không làm giảm sự thân thiết của hai người.
Vấn đề hiện tại là Diệp Ngôn tóc buộc dài sau lưng, quần áo đều trang trí thêm những sợi xích nhỏ, khuyên tai thì đeo bên trái. Diệp Giản thì lại trái ngược, trừ đeo khuyên tai bên phải và khuôn mặt giống nhau ra nhìn thế nào cũng giống con nhà người ta chính hiệu.
Như vậy mà còn không phân biệt được thì đúng là hết nói nổi.
“Làm phiền một chút, tôi phải về rồi. À, tôi cũng không kết bạn Tinh Võng đâu.”
Diệp Giản khoác tay lên vai anh mình cười đùa. Cả hai bỏ lại người phía sau đi thẳng ra xe. Trên xe Diệp Giản cười không ngậm được mồm, trong khi đó Diệp Ngôn thì dùng ánh mắt phán xét nhìn đứa em trai của mình.
“Cái trường đó có ai thông minh không, em học ở đó bao nhiêu năm rồi đến cái việc nhận ra cũng khó khăn đến thế à. Cũng không phải giống nhau cả cách ăn mặc sao...”
“Tsk, anh không tin không có người nhận ra chúng ta khác nhau.”
Trước cổng trường, sau khi load một đoạn thời gian. Cậu thanh niên kia mới giật mình hét lên. Không ngờ trong đời mình lại gặp phải chuyện như vậy.
Cậu ta mở diễn đàn trường đăng tải lên việc mình gặp phải, chưa đầy 5 phút toàn trường đã bùng nổ.
Sáng sớm, Grande Pran báo động triệu tập khiến giấc ngủ bị gián đoạn. Diệp Ngôn ngồi trên sofa gác chân lên bàn, cậu ngồi tách biệt với mọi người. Đối diện là những người được triệu tập khẩn cấp, vì là khẩn cấp nên một số người đang làm nhiệm vụ bên ngoài không thể về kịp.
"Liệu cậu ta có phát điên lên không" Janus vừa nghe kế hoạch vừa để ý Diệp Ngôn đang cau có đằng kia.
“Là tôi thì tôi cũng phát điên, sáng sớm tinh mơ chưa cả 7h đã bị triệu tập hỏi xem ở đây ai không phát điên”
"Suỵt, nói bé thôi. Làm cho tư bản thì đành chấp nhận thôi. Cẩn thận hội trưởng nghe thấy cho mỗi đứa một trận." Frema ngồi cạnh nhắc nhở nhưng không quên để ý xung quanh.
Đôi tay nhẹ nhàng đặt lên vai hai người tỏa ra khí lạnh, sắc mặt trở nên tái nhợt không dám quay đầu. Mồ hôi chảy ròng ròng cố gắng bình tĩnh lại.
“Tôi nghe thấy hết đấy”
Frema thở dài, nói mà. Thế nào cũng bị cho xem.
Tư Kỳ cười gượng, cậu nào biết hội trưởng đã ở đằng sau từ lúc nào, đúng là nghiệp quật đến nhanh.
Janus: “Hội-hội trưởng, anh ở đây từ lúc nào thế”
"Từ lúc cậu nói 'cậu cũng phát điên' sao hả, có muốn trải nghiệm không" anh nở một nụ cười hiền từ khiến Janus không rét mà run.
“Được rồi, được rồi. Đừng dọa cậu ta nữa, mau tiếp tục đi. Nếu không xong sớm anh ấy khả năng cao cho cái phòng này phát nổ đấy.”
Lần trước đã tốn thêm một đống tiền để sửa lại phòng họp, bây giờ mà bị nổ phát nữa chắc anh phải bỏ tiền túi ra mất.
Anh thở dài tiếp tục bàn bạc, sắp kết thúc cuộc họp anh dặn tất cả mọi người để ý bên Endgra đặc biệt là bọn Tinh Tọa. Nếu đụng phải tốt nhất lượn không nên giao đấu, mặc dù chúng ta có thể ngang sức, cùng cấp bậc thì ai thắng ai thua cũng không nhất định, nhưng tránh phiền phức vẫn hơn. Dù sao bên đó ai cũng điên hết rồi, chẳng có ai bình thường cả.