"Ông à, bà hiểu Phương không thể gả cho người như thế được. Cái lão quang côn kia là người thế nào, mình nghe tiếng từ trước rồi, không thể vì chút tiền trước mắt mà gả con bé đi. Chuyện này là cả đời của nó đó!"
"Hiểu Phương hai mươi sáu rồi. Nếu phải gả cho người bằng tuổi này, thì chờ thêm hai năm cũng có sao. Điều kiện kém một chút không sao, khổ một chút, mệt một chút cũng chẳng hề gì, nhưng nhân phẩm đối phương phải đáng tin cậy! Hiểu Phương nhà mình... không thể lại bị phụ bạc nữa..."
Bà Vương vừa nói, nước mắt lã chã rơi. Vương Hiểu Phương cũng mếu máo khóc theo.
"Ngoại..."
Ông Vương vội vỗ tay bà Vương, an ủi: "Bà yên tâm, không gả, Hiểu Phương nhà mình không gả cho loại người đó đâu. Đừng lo lắng nữa!"
Thấy vậy, dì Chu Vân nổi đóa, nhảy dựng lên: "Các người là có ý gì? Tôi có lòng tốt đến mai mối cho các người mà còn không biết ơn? Nhà các người điều kiện thế nào, tự biết rõ chứ? Người ta điều kiện ra sao, cũng biết chứ? Hiểu Phương bỏ lỡ lần này thì còn tìm đâu ra mối nào tốt như vậy nữa?"
Ông Vương đỏ hoe mắt, giọng nghẹn ngào: "Nhà... nhà mình nghèo quá, trèo cao không nổi, trèo cao không nổi..."
Bà Vương tiếp lời: "Em họ à, chị cảm ơn em, cảm ơn em còn nhớ đến Hiểu Phương nhà chị. Nhưng mà... nhà mình neo người quá, gánh nặng trong nhà lại nặng, Hiểu Phương mà đi thì nhà mình sống sao. Chị muốn giữ nó lại hai năm, ở nhà đỡ đần."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play