“Ta đặc biệt làm điểm tâm cho phu quân, phu quân nếm thử ” Liên Sanh mỉm cười, nâng khay điểm tâm trong tay cao hơn một chút, khẽ nghiêng người. Nàng dùng một tay nhẹ nhàng lật nắp đĩa sứ, để lộ ra mấy chiếc bánh nhỏ xinh xắn bên trong. Những chiếc bánh được nặn thành những viên tròn mũm mĩm, trông vô cùng đáng yêu, khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng.
Dịch Thiên Thành chỉ liếc qua khay bánh trong tay nàng, rồi lập tức quay mặt đi, giọng điệu đầy vẻ khinh thường: “Không ăn. Mang đi.”
“Sao phu quân không ăn?” Liên Sanh khẽ nhíu mày, giọng nói vẫn mềm mại, mang theo chút tò mò.
Dịch Thiên Thành nhếch môi, ánh mắt lười biếng quét qua nàng. Hắn dừng lại một chút ở vết sưng đỏ trên trán nàng, nhưng rồi nhanh chóng dời mắt đi, như thể không hề để tâm. “Vô duyên vô cớ mà tỏ ra ân cần, không phải kẻ gian thì cũng là kẻ trộm.”
Liên Sanh nghe vậy, không những không giận mà còn bật cười. Nàng chớp mắt, cố gắng làm ra vẻ ngoan ngoãn và chân thành: “Phu quân nói không sai, quả thật ta có việc muốn nhờ.”
Sắc mặt Dịch Thiên Thành lập tức trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo như băng. Hắn nhếch môi, giọng nói mang theo vẻ châm chọc: “Nếu là chuyện liên quan đến Dĩnh Đông, thì đừng mở miệng.”
Liên Sanh vội lắc đầu, ôm chặt khay bánh vào lòng, như sợ hắn sẽ giật lấy mà ném đi. “Không phải chuyện của Dĩnh Đông. Ta chỉ muốn xin phu quân một ít thuốc. Vết thương trên trán, ta sợ sẽ để lại sẹo. Phu quân vốn đã không ưa ta, nếu ta trở nên xấu xí hơn, chỉ e phu quân sẽ càng chán ghét.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play