Dịch Thiên Thành trong lòng luôn lo lắng cho tình hình của Phó Thừa Dục. Trước đây, khi còn ở Phong Mạc, cứ cách vài ngày, Phó Thừa Dục lại gửi tin tức về Sa Cất. Nhưng giờ đây, đã gần nửa tháng trôi qua mà không có bất kỳ tin tức nào từ hắn. Dịch Thiên Thành mơ hồ cảm thấy bất an, lo rằng Phó Thừa Dục đã gặp chuyện chẳng lành ở Uyên Hoài.
Liên Sanh cũng mang tâm sự nặng nề, lòng nàng trĩu nặng vì lo cho sức khỏe của Dịch Hoàn. Dịch Thiên Thành nắm tay nàng dẫn về tiểu viện. Bên ngoài, tuyết trắng phủ đầy, không khí lạnh lẽo và ẩm ướt. Bất chợt, ánh mắt hắn thoáng lướt qua, bắt gặp một con bồ câu trắng đang bay về phía xa. Dịch Thiên Thành khựng bước, ánh mắt nheo lại, chăm chú nhìn theo hướng con bồ câu biến mất, đồng tử sâu thẳm lộ ra vẻ trầm tư.
Liên Sanh bị buộc dừng bước theo hắn, nàng ngước mắt nhìn theo hướng hắn đang nhìn, nhưng không thấy gì. “Phu quân, có chuyện gì vậy?” nàng nhẹ giọng hỏi.
“Không có gì.” Dịch Thiên Thành đáp, giọng trầm thấp, thầm mong rằng chỉ là mình đa nghi, chỉ là một sự trùng hợp mà thôi.
Hai ngày sau, có hai chuyện lớn xảy ra, làm rung động cả phủ thành chủ.
Trời còn chưa sáng, thân vệ đã gấp rút đến cầu kiến Dịch Thiên Thành ngay ngoài sân. Tiếng động đánh thức Liên Sanh. Dịch Thiên Thành vội khoác y phục, cúi xuống hôn nhẹ lên trán nàng, giọng dịu dàng: “Không sao đâu, nàng cứ ngủ tiếp đi.”
Thân thể Liên Sanh vốn yếu ớt, đêm qua lại bị hắn quấn quýt một hồi, nàng khẽ ừm một tiếng, trở mình ngủ tiếp. Hắn nhìn nàng, khóe môi thoáng nở nụ cười ấm áp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT