Sau khi Liễu ma ma chuẩn bị bát canh bổ dưỡng để Liên Sanh mang đến cho tướng quân, bà không kìm được mà đứng ở cửa, nhón chân ngóng trông.
Chỉ một lát sau, bà thấy Liên Sanh quay về, tay cầm hộp gỗ chạm khắc hoa văn, thần sắc bình thản, tựa như không có chuyện gì xảy ra. Liễu ma ma không khỏi nhíu mày, lòng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ bát canh ấy không có tác dụng? Hay là tướng quân thực sự có bệnh khó nói?”
“Cô nương, sao đã trở lại rồi?” Liễu ma ma không nhịn được, lên tiếng hỏi.
Liên Sanh mỉm cười nhẹ, đáp: “Phu quân đã uống canh rồi. Phu quân bận rộn công việc, ta không tiện làm phiền, nên trở về. Ngoài trời gió lớn, ma ma đừng đứng đây nữa, vào trong đi.”
“Cô nương, tướng quân uống canh xong… nói thế nào?” Liễu ma ma vẫn không yên tâm, tiếp tục hỏi.
Liên Sanh ngẫm nghĩ một chút. Dù sao bát canh này cũng do Liễu ma ma cất công chuẩn bị và bảo nàng mang đi. Tuy Dịch Thiên Thành lúc uống canh có biểu cảm hơi kỳ lạ, nhưng để bà yên lòng, nàng vẫn thành thật đáp: “Phu quân nói hương vị rất ngon.”
Liễu ma ma nghe vậy, trong lòng càng thêm khó hiểu. Bà không biết đã xảy ra sai sót ở đâu. Tướng quân khẩu vị cũng thật đặc biệt, bát canh ấy lần đầu tiên được khen ngon…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT