Khi Dịch Thiên Thành tỉnh lại, sắc trời đã hoàn toàn tối đen. Hắn cảm nhận được cơn đau nhức nơi bả vai, khẽ nhíu mày, thoáng mờ mịt trong giây lát. Dưới thân hắn là nền đá cứng lạnh, khiến hắn nhất thời không nhớ nổi mình đang ở đâu.
Bên tai vang lên tiếng hít thở nhẹ nhàng. Hắn nghiêng đầu nhìn, ánh trăng yếu ớt chiếu lên gò má Liên Sanh, phác họa đường nét mềm mại như tranh. Nàng ôm đầu gối, đã chìm vào giấc ngủ.
Lúc này, Dịch Thiên Thành mới chợt nhớ ra tình cảnh hiện tại. Hắn đuổi theo đám hắc y nhân xuất hiện ở núi Tê Hoàng, để giữ Liên Sanh, hắn đã cùng nàng rơi xuống vách núi. Vào khoảnh khắc cuối cùng, hắn tìm thấy một hang đá, lợi dụng lực rơi để đưa cả hai vào trong.
Ký ức dần trở lại, nhưng Dịch Thiên Thành càng thêm mơ hồ. Đêm tối vây quanh, bên cạnh chỉ có một người sống duy nhất, lại đang ngủ say. Hắn dứt khoát giữ nguyên vẻ mặt ngơ ngẩn, tự hỏi bản thân rốt cuộc đã làm gì.
Hắn đã giữ chặt Liên Sanh, ôm nàng cùng rơi xuống vách núi. Giữ chặt… Hắn lại nghiêng đầu nhìn người nữ nhân đang ngủ say kia. Vì sao hắn lại giữ nàng? Đầu óc hắn thoáng trống rỗng, rồi hắn nhớ ra, trước khi rơi xuống, Liên Sanh hoảng loạn gọi một tiếng: “Phu quân.”
Ngay sau đó, hành động của hắn nhanh hơn cả suy nghĩ, vươn tay ôm lấy nàng.
Dịch Thiên Thành cảm thấy cả người không ổn. Hắn là một thiếu niên chính trực, sao thân thể lại không nghe sai khiến của đầu óc? Sao hắn lại cứu nàng? À, phải rồi, nàng là cô nương Dĩnh Đông, vì thế hắn cứu nàng. Hắn chậm rãi tìm ra một lý do, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên người nàng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play