Thời tiết ngày càng lạnh, trên mâm cơm của dân quê hầu như chẳng còn thấy món rau xanh nào. Buổi trưa, đại cô nấu một chậu lớn khoai sọ hầm sườn, ăn kèm cơm trắng – đối với nông hộ thì đây đã là món ăn thượng hạng, người thường ngay cả ngày Tết cũng khó mà được thưởng thức.
Chu Cẩm Ngọc đặc biệt thích các món giàu tinh bột: khoai lang đỏ, khoai tây đều mê, nhất là bún làm từ khoai lang đỏ. Nhớ đến kiếp trước từng ăn mì chua cay, hương vị đó khiến hắn vô cùng hoài niệm, tiếc là triều Đại Càn hoàn toàn không có loại này. Không rõ liệu có thể như ớt cay – giống khoai lang – có phải du nhập từ ngoại bang hay không.
Khoai sọ cũng tính là món giàu tinh bột, nhất là khi nấu chung với nước hầm sườn, mềm mượt lại dậy hương, rất hợp khẩu vị hắn. Chu Phượng Anh gắp cho hắn ba miếng nhỏ, nhanh chóng đã bị ăn sạch, chỉ còn lại sườn trong bát thì vẫn chưa động đến.
Hắn cũng muốn ăn, nhưng cánh tay nhỏ quá ngắn, với mãi không tới. Hắn mím môi, ngẩng đầu nhìn lướt qua cha mình – Chu Nhị Lang – mong cha hiểu ý mà giúp.
Chu Nhị Lang nhướng mày, khó hiểu hỏi:
— Sao thế?
Chu Cẩm Ngọc đâu dám mở miệng đòi ăn trước mặt mọi người, liền lắc đầu:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play