Từ miệng người tới báo tin, Chu Nhị Lang mới biết nhạc phụ bệnh nặng, đã nằm liệt giường nhiều ngày. Sợ liên lụy con gái con rể, ông gắng gượng chống đỡ, đến khi bệnh tình đột nhiên xấu đi mới sai người báo tin.
Chu Vân Nương là con gái duy nhất, mẹ mất từ sớm, chỉ còn một mình cha già. Nghe tin dữ, nàng choáng váng, suýt ngã quỵ.
Không dám chậm trễ, Chu Nhị Lang lập tức bảo đại tỷ giúp thu dọn đồ, còn mình thì chạy sang nhà tộc trưởng mượn xe ngựa. Nhà mẹ vợ ở quá xa, nếu đi bằng xe lừa sẽ mất thời gian, mà nhạc phụ cũng chẳng phải người rảnh rỗi thích phiền toái con cái, chỉ khi bất đắc dĩ mới báo tin.
Chu Vân Nương muốn đem theo Ngọc ca nhi. Nàng biết cha thương cháu ngoại nhất. Tuy ông vốn tính tình cổ hủ, không gần gũi con trẻ như cha chồng, nhưng từng có một lần, nàng mới nhận ra cha cũng có mặt dịu dàng.
Hôm đầy tháng của Ngọc ca nhi, nàng bắt gặp cha ôm lấy bàn tay bé nhỏ của cháu, đặt lên má mình. Trong mắt ông khi ấy mơ hồ có bi thương, có vui mừng, có thỏa mãn, lại có cả mong chờ, phức tạp đến mức nàng chẳng thể nào hiểu nổi.
Tên “Cẩm Ngọc” cũng là cha đặt. Ông nói mơ thấy đứa trẻ lớn lên mặc gấm vóc, đội kim quan đeo đai ngọc, phú quý vô cùng.
Cha chồng rất thích cái tên này, Chu Nhị Lang cũng khen: “Chữ ‘Ngọc’ cực hay, ngọc đẹp thì sáng trong tinh khiết. Thêm chữ ‘Cẩm’ bên cạnh, lại có ý kim ngọc châu báu, không mềm yếu, mà thêm phần dương cương. Đọc lên cũng thuận miệng dễ nghe, quả là cái tên đẹp.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT