Sáng sớm.
Sương mỏng như lụa bao phủ mặt sông nhỏ tĩnh lặng. Chu Đại Lang gánh hai thùng nước đi phía sau, còn Chu Cẩm Ngọc thì cất bước phía trước, đôi chân ngắn con nít bước đi loạng choạng, vừa đi vừa dừng, thở hổn hển.
Thấy cháu trai đã có chút mệt, Chu Đại Lang liền hạ đòn gánh xuống, ngồi xổm người ôm nửa thân thể đứa nhỏ vào ngực, lấy tay lau đi mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi bé.
Nhị Lang hồi nhỏ suốt ngày bị nhốt trong phòng đọc sách, ít vận động nên thân thể mới yếu ớt như vậy. Ngọc ca nhi tuyệt đối không thể đi theo vết xe đổ của cha nó, nhất định phải để đứa trẻ bước chân ra ngoài, rèn luyện bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu. Mệt thì nghỉ, không cần miễn cưỡng.
Hai bác cháu tìm một tảng đá phẳng dưới gốc liễu bên bờ sông mà ngồi. Chu Đại Lang tiện tay bẻ một cành liễu rủ xuống, tách phần lõi bên trong ra. Chỉ vài vòng xoay chuyển khéo léo trong tay, cành liễu đã biến thành một ống sáo thô sơ. Ông lại tỉ mỉ gọt thêm một đầu, để lộ phần ruột trơn nhẵn, rồi đưa cho cháu trai.
Chu Cẩm Ngọc đón lấy, ngậm vào miệng thổi thử. Âm thanh đơn điệu vang lên, nhưng trong tai cậu nhỏ lại thấy vô cùng thú vị. Đang thổi say mê thì bỗng đầu kia của ống sáo bị đại bá lấy tay chặn lại.
Luồng hơi bị chặn, đôi má phúng phính của Chu Cẩm Ngọc phồng to, đôi mắt tròn xoe ngơ ngác nhìn đại bá. Đại bá thả ra, rồi lại bóp chặt, lại thả, làm vài lần, dùng ánh mắt ý bảo cháu để ý.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT