Chu Cẩm Ngọc chỉ mỉm cười khẽ, không nói thêm lời nào. Người chưa từng mất đi sẽ vĩnh viễn không hiểu được, có cha quản, có cha lo cho mình, kỳ thực là một loại may mắn, không phải đứa trẻ nào cũng có được.
Cho nên, hắn thấy đủ, đó chính là phúc.
Từ Khôn đứng bên cạnh Chu Cẩm Ngọc, nghe tiếng ríu rít quanh mình, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi buồn mơ hồ. Ai ai cũng nói cha của Ngọc ca nhi là lục nguyên cập đệ, thiên hạ đệ nhất, nhưng còn ai nhớ rằng cha hắn năm xưa cũng là tài tử số một Đại Càn triều, kinh tài tuyệt diễm?
Cha Ngọc ca nhi từng cứu tế Vũ Bắc, bình loạn Tây Bắc, lập nên công lao hiển hách. Cha của hắn lại chẳng từng vì Đại Càn triều ngăn cơn sóng dữ hay sao?
Cha từng nói: “Giang sơn bao giờ cũng có người tài xuất hiện, đời nào cũng có anh kiệt. Phong quang của ta, rồi cũng sẽ qua đi thôi.”
Từ Khôn nhớ tới mái tóc điểm bạc, khóe mắt nhiều nếp nhăn của phụ thân, lông mi khẽ rũ. Cha của Ngọc ca nhi là lớp sóng sau, còn hắn cũng là lớp sóng sau nữa. Trách nhiệm Từ gia, sớm muộn gì cũng đặt lên vai hắn.
Không khỏi ngẩng đầu nhìn sang Chu Cẩm Ngọc đang cười ngây ngô, hắn chợt nghĩ: Cha của Ngọc ca nhi có tài như vậy, sau này liệu có trở thành đối thủ của cha mình không?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT