Lúc Chu Cẩm Ngọc mới tới Vũ Bắc, Chu Nhị Lang liền sai người đi mua cho con vài bộ quần áo. Tri huyện Trương biết chuyện, liền dặn vợ mình thức trắng đêm may mấy đôi tất bông, rồi cùng người ta mang quần áo đến cho đứa bé. Quần áo thì khó chọn, lỡ không hợp ý lại thành phiền, chi bằng tặng tất: quà tuy nhỏ nhưng tình nghĩa nặng, Chu đại nhân nhận cũng không có gì phải áy náy.
Chu Cẩm Ngọc đi giày, xỏ tất xong, được Chu Nhị Lang khoác thêm cho áo lông cừu dày cộm, lại phân phó Thu Sương dẫn sang chỗ đại ca.
Đại Lang thấy cháu trai chạy đến, còn tưởng Nhị Lang cùng vợ đẩy đứa nhỏ sang đây cho rảnh nợ, chỉ mím môi cười, bế cháu đặt vào giường, nhường cháu nằm trong chăn ấm, còn mình thì tự trải thêm một ổ nữa.
Chu Cẩm Ngọc ngượng nghịu nói:
“Đại bá, chăn mới chỉ cần để bà vú hơ ấm thôi là được rồi, con tự ngủ được.”
Nhưng Nhị Lang xua tay, trực tiếp nhét cháu trai vào chăn: ở doanh trại còn tắm bằng nước lạnh, chút rét con con thế này tính là gì.
Mùa đông, trời tối rất sớm. Chu Cẩm Ngọc khó ngủ, bèn thủ thỉ với đại bá. Đại bá là một thính giả tuyệt vời: không quan tâm cháu trai nói thú vị hay nhạt nhẽo, chỉ chuyên tâm nhìn và nghe.  Khi thì gật đầu, khi thì lắc đầu, lúc lại nhếch môi cười, có khi chẳng cần nói câu nào, chỉ liếc mắt một cái, Cẩm Ngọc cũng hiểu ý.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play