Mượn phiếu gạo có hạn mức: thấp nhất là 1.000 thạch lương thực, tối đa lên đến 5.000 thạch. Ở Đại Càn triều, bình quân một mẫu ruộng chỉ sản xuất được khoảng hai thạch lương thực.
Nói cách khác, trong nhà phải có từ ngàn mẫu, thậm chí đến vạn mẫu ruộng trở lên thì mới đủ tư cách vay được ngần ấy lương thực. Chỉ riêng điều kiện ngưỡng cửa này thôi đã chặn phần lớn người ngoài ngay từ đầu.
Hơn nữa, mỗi châu phủ còn có hạn ngạch riêng cho phiếu gạo, bởi vậy trên cơ bản, chỉ có các hào môn đại tộc vừa nhiều ruộng đất vừa có năng lực, lại thêm chút quan hệ, mới có tư cách chen chân vào.
Trong phủ, Từ Canh ngồi ở ghế chủ vị, phía dưới mọi người vừa uống trà vừa bàn tán chuyện Chu Nhị Lang chủ trì vụ phát hành phiếu gạo này.
Thị lang Bộ Công, Lưu Chương, lên tiếng:
“Hoàng thượng chuẩn bị phát hành phiếu gạo trị giá hàng trăm triệu thạch, cũng là để bù vào chỗ thiếu hụt quân lương năm nay.
Tạm thời thì dựa theo thuế năm trước, con số này vẫn trong tầm kiểm soát. Nhưng ai dám chắc vài năm tới Đại Càn ta vẫn mưa thuận gió hòa? Ai dám đảm bảo các tỉnh khác sẽ không gặp cảnh như Vũ Bắc? Nếu năm năm sau triều đình không còn lương thực để trả, chẳng phải là thất tín với dân hay sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play