Chu Cẩm Ngọc bị cha hỏi thì ngẩn người, trong bụng nghĩ: Cha chẳng phải vừa rồi đã phân tích cho con sao, theo như lời cha thì con đâu có làm sai gì mà.
Chu Nhị Lang thấy con trai đôi mắt to ướt ướt chớp chớp, ngốc ngốc nhìn mình, liền đưa tay điểm nhẹ vào trán nó, nói:
“Thứ nhất, con sai ở chỗ không nên nói dối cha. Con bảo là sợ Thu Sương vào phòng, đó là lừa cha. Con có nói dối người khác thì cha mặc kệ, nhưng đối với cha mẹ thì tuyệt đối không được phép.”
“Thứ hai, con nghĩ là không muốn cha lo lắng, nhưng thật ra lại càng khiến cha lo hơn. Mấy cái tiểu xảo của con với cha đều vô dụng cả. Nếu cha vạch trần thì sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của con, còn nếu không vạch trần thì cha lại chẳng thể biết sự thật.”
Ông dừng một lát, rồi chậm rãi nói:
“Cho nên, cha hy vọng Ngọc ca nhi tin tưởng cha. Có chuyện gì nhất định phải nói cho cha biết. Trên đời này, nếu cha còn không che chở được con thì sẽ không ai có thể che chở được con cả, Ngọc ca nhi hiểu không?”
Chu Cẩm Ngọc rúc đầu vào gối cha, ỉu xìu nói:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play