Vương Bình tự biết bản thân chẳng phải hạng xoàng, trước kia cũng từng là cử nhân, thế nhưng ở Hộ Bộ làm bao nhiêu năm mà chẳng ngoi lên được chút nào. Một là vì không có hậu trường, hai là vì không biết nịnh bợ lấy lòng người.
Năm nay hắn đã ba mươi hai tuổi, đời người còn mấy lần cơ duyên? Dù có nhận ra thì nắm bắt được mấy cơ hội?
Nếu không nhân lúc Chu hàn lâm còn chưa lên cao mà sớm tỏ lòng trung thành, đợi đến khi người ta đã như diều gặp gió, lúc ấy hắn ngay cả xách giày cho còn chẳng xứng.
Vương Bình mập mờ nhắc khéo Chu Nhị Lang rằng có kẻ cố tình giăng bẫy, mong hắn phối hợp tránh sai sót. Chu Nhị Lang nghe xong chỉ cười, không nhận lời, cũng chẳng phủ nhận.
Người đối diện mà là kẻ thông minh, tự nhiên sẽ ngộ ra; còn nếu ngu ngơ không hiểu, thì Chu Phượng Thanh cũng chẳng cần loại phế vật như vậy.
Đã chọn đặt cược vào tiền đồ của hắn sẽ thăng tiến, thì tất nhiên cũng phải hiểu rõ: đã đánh cược thì phải bỏ vốn. Chút lợi nhỏ không đau không ngứa kia, không đủ thành ý.
Tháng bảy mồng năm, toàn bộ nơi thi đấu cải tạo xong. Nhìn các hạng mục, các trò vui và nhạc cụ lắp đặt đâu ra đấy, Chu Nhị Lang chợt nghĩ: đến khi thi đấu kết thúc, bọn trẻ chắc chắn sẽ thích mê nơi này, nếu mở thêm dịch vụ thu phí gì đó…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT