Sáng sớm, ánh nắng mỏng manh xuyên qua ô cửa sổ chạm khắc hoa văn, rải xuống, chiếu lên hàng mi mềm mại, cong cong của đứa bé, để lại bóng mờ mảnh rõ nét trên mí mắt trắng trẻo. Vì quá phấn khích, đôi mắt to tròn của cậu lấp lánh như chứa nước, gương mặt trẻ con phúng phính đáng yêu như chiếc bánh bao trắng mềm vừa hấp chín, khiến người ta chỉ muốn đưa tay ấn thử xem có đàn hồi không.
Một đứa bé xinh xắn, ngoan ngoãn, lại thông minh hiểu chuyện như thế, ai mà chẳng thích? Người ngoài còn vậy, huống chi cha mẹ. Con hắn cho dù có bệnh, sớm muộn gì cũng sẽ chữa khỏi. Dù cho không thể khỏi hẳn, hắn cũng sẽ sắp xếp thật tốt mọi thứ cho con, tuyệt đối không để Ngọc ca nhi chịu một chút ấm ức nào.
Chu Nhị Lang vốn là người đầu óc cực kỳ linh hoạt. Nghe con trai nói, lập tức khai sáng suy nghĩ. Hai cha con ăn sáng xong, hắn liền chui ngay vào thư phòng. Việc Hoàng đế giao đều là chuyện hệ trọng, mấy ngày nay Hàn Lâm Viện cũng cho hắn nghỉ.
Trong mắt hắn, chỉ khi có thiết kế vừa đủ khó khăn thử thách, thì cuộc thi mới hấp dẫn, kẻ chiến thắng mới thật sự có thành tựu.
Chu Cẩm Ngọc trong lòng có rất nhiều ý tưởng, nhưng không dám nói thẳng. Buổi sáng vừa rồi đã lỡ miệng “đa trí gần yêu” một lần, giờ không thể khoa trương quá. Thế là cậu tìm cớ, bày ra hợp tình hợp lý:
“Cha, lúc Ngọc ca nhi ở Chu Gia Trang, con thấy có người leo núi hái thuốc trên Đại Thanh sơn. Họ dùng một sợi dây thừng, một đầu buộc lên cây, một đầu buộc quanh hông, rồi hạ mình xuống giữa sườn núi. Không bằng chúng ta đảo ngược lại, giấu manh mối ở một nơi thật cao, để người thi đấu buộc dây leo lên lấy. Ai leo giỏi hơn thì sẽ nhanh giành được manh mối.”
“Cha, trò nhảy ô mà Ngọc ca nhi cùng Thiết Trụ bọn họ chơi cũng có thể đưa vào thi đấu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play