Ngọc ca nhi không chỉ nói năng rành mạch, mà còn biết trình bày có đầu có cuối, chỗ nào đau, đau thế nào, đau vào lúc nào… đều kể hết cho Tiết thần y nghe. Tiết thần y vừa nghe liền hiểu đại khái, đây hẳn là do xương ống chân bắt đầu phát triển, mới sinh đau như thế.
Chỉ là, Ngọc ca nhi lại là độc đinh của Chu Nhị Lang, tất nhiên càng phải cẩn thận. Vì vậy Tiết thần y vẫn nghiêm túc bắt mạch, lại xem xét cả cổ họng và lưỡi.
Lưỡi tiểu oa tử hồng nhuận, màu sắc bình thường, chỉ có bên rìa hơi lấm tấm dấu răng, chứng tỏ trong người hơi ẩm, căn nguyên vẫn là do tì vị. Tì vị của trẻ nhỏ mà khỏe, thì mọi thứ đều ổn.
Có điều chuyện này không thể chữa trong ngày một ngày hai. Ngọc ca nhi bây giờ đã đỡ đến mức này, quả thật đã là rất khá.
Tiết thần y kê cho ít thuốc kiện tì, dặn dò uống một hai đợt là được. Thuốc vốn chỉ là ngoại lực, dẫu linh đan diệu dược đến đâu cũng không thể thay thế khả năng tự hồi phục của trẻ con.
Chu Đại Lang cảm tạ Tiết thần y, ôm Ngọc ca nhi từ Hồi Xuân Đường đi ra. Đến cửa, ông còn kéo mũ áo choàng nhỏ lên cho tiểu oa tử.
Chu Cẩm Ngọc đưa tay nhỏ gạt ra:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play