Ra khỏi Ngự Thư Phòng, Đoan Vương liền cảm thấy một luồng lạnh lẽo, bất giác ôm lấy cánh tay. Ngoài cửa, thái giám hầu hạ vội vàng chạy tới, cẩn thận khoác thêm cho chủ nhân chiếc áo choàng hồ cừu gấm đỏ tím, viền lông trắng buông xõa, khiến dáng vẻ Đoan Vương lại càng thêm phong thần như ngọc.
Khóe miệng hắn khẽ nhếch thành một nụ cười lạnh. Hoàng huynh này của hắn, thật đúng là “đau lòng” hắn lắm. Nhìn cái việc vừa an bài kia mà xem, chẳng phải là muốn hắn đắc tội sạch sành sanh văn võ bá quan trong thành sao?
Bản thân hắn đã tự phá hủy đến cái mức này rồi, thế mà hoàng huynh vẫn chưa yên tâm. Quả nhiên, ngôi vị hoàng đế ngồi không chính danh, nhìn ai cũng thấy giống kẻ tới đoạt ngôi.
Nói thì hay: tìm người thay hắn, cho hắn làm một vương gia tiêu dao tự tại.
Chẳng qua cũng chỉ vì hiện tại hắn đang nắm trong tay Cẩm Y Vệ, quyền lực quá lớn, khiến người kia bất an mà thôi.
Chim hết cung tên cất, tương lai kẻ kế vị kia chỉ e cũng sẽ chẳng khá khẩm gì.
“Hoàng thúc mạnh khỏe.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play