Trong mơ là ông bà nội đã đợi cô từ lâu, Giang Vân Thư nhìn hai người mà cô ngày đêm mong nhớ không kịp tâm sự mở miệng hỏi ngay: “Ông nội, bà nội, ông bà cứ bảo cháu chuẩn bị là ngày tận thế sắp đến à? Hay là chiến tranh thế giới thứ ba sắp bắt đầu?” 

Ông nội Giang nhìn cô cháu gái lanh chanh, khuôn mặt tràn đầy nụ cười hiền từ: “Thư Thư, cháu nghĩ nhiều rồi đều không phải.” 

“Vậy là gì?” Giang Vân Thư nhíu mày.

“Một tháng nữa cháu sẽ ch.ế.t…” ông nội Giang chưa nói hết câu đã bị Giang Vân Thư đang kích động ngắt lời: “Làm sao cháu có thể c.hế.t được? Ông nội, ông bà nhầm rồi phải không? Hay là ông bà đang đùa với cháu, cháu nói cho ông bà biết trò đùa này không hề buồn cười chút nào.” 

Sau khi tốt nghiệp đại học vì quý trọng sinh mạng nên mỗi năm cô đều đi khám sức khỏe toàn diện, không có chút bệnh tật nào, ăn ngon miệng, sức khỏe tốt, làm sao có thể ch.ế.t được? 

Chắc chắn là nhầm, nhất định là vậy nhưng những lời tiếp theo của ông bà Giang như gáo nước lạnh đổ lên đầu Giang Vân Thư khiến cô không thể không chấp nhận sự thật này. (Truyện đăng trên app TYT)

Bà nội Giang nói: “Thư Thư không phải c.h.ết mà là đổi chỗ sống, cháu không thuộc về nơi này. Nguyên do trong đó bà nội hiện giờ cũng không rõ lắm, đợi bà nội hiểu rõ rồi sẽ đến nói với cháu.”

Giang Vân Thư kìm nén sự kinh ngạc trong đáy mắt nói: “Cháu không thuộc về nơi này? Vậy cháu nên ở đâu?” 

Ông nội Giang bổ sung: “Năm 1972.” 

Cái gì? Năm 1972? Thời trẻ của ông bà? Giang Vân Thư lại bị dọa tỉnh, mồ hôi đầm đìa rõ ràng đã bị hoảng sợ.

“Vừa rồi chỉ là mơ, tất cả đều là mơ. Mình sẽ không c.h.ết.” Giang Vân Thư chưa nói hết câu mắt đã liếc thấy chiếc nhẫn trên ngón cái tay phải.

Cô chưa bao giờ đeo nhẫn cả, chiếc nhẫn này sao giống hệt chiếc bà nội đưa cho cô? Giấc mơ đều là thật!!!

Giang Vân Thư không còn bình tĩnh nữa. Một giờ sau, Giang Vân Thư mới miễn cưỡng chấp nhận sự thật rằng cô sẽ c.hế.t sau một tháng và cô sẽ xuyên không về năm 72, chỉ là những tờ giấy lau nước mắt đã chất đầy một góc.

Cô thật khổ có xe, có nhà, có tiền tiết kiệm, tuổi còn trẻ đang sống cuộc sống tốt đẹp, lại phải chạy về quá khứ chịu khổ, thật không đáng chút nào.

Nhưng đây không phải là điều cô có thể quyết định, sự việc đã như vậy rồi chi bằng đối mặt một cách thản nhiên.

May mắn là ông bà nội khá tốt bụng, Giang Vân Thư nhìn chiếc nhẫn trên ngón cái tay phải, đánh liều đi vào bếp lấy một con dao. 

Đùa sao chặt tay là không thể, cô chỉ làm theo cách bà nội dạy nhỏ máu nhận chủ; một khi chiếc nhẫn đã nhận chủ, người khác không thể cướp đi được.

Đây là vật Diêm Vương đích thân ban tặng, không cần suy nghĩ Giang Vân Thư cũng biết vật đeo trên tay mình là bảo vật hiếm có, sau khi xuống dưới đó trăm năm sau, cô nhất định sẽ dập đầu cảm ơn Diêm Vương.

Dao gọt trái cây rất sắc, Giang Vân Thư chưa dùng sức, ngón tay bị dao cắt đã không ngừng chảy máu.

Để tránh lãng phí, cô vội nhỏ máu lên chiếc nhẫn, giây tiếp theo Giang Vân Thư chưa kịp phản ứng, một luồng ánh sáng chói mắt bao phủ lấy cô rồi nhanh chóng biến mất. 

Đây là không gian giới tử mà bà nội nói, Giang Vân Thư nhìn cảnh tượng trước mắt lẩm bẩm: “Không đúng, đây rõ ràng là một thiên đường.”

Trên thảo nguyên mênh mông có vô số bông hoa đang nở rộ rực rỡ muôn màu, gần suối là hàng loạt cây đào mọc tự do nhìn qua sắp kết trái rồi, quả chắc chắn to và ngọt.

Chỉ tiếc là trong suối không có lấy một con cá hơi lãng phí tài nguyên nhưng có cô mà, khi ra ngoài cô sẽ mua một đàn cá giống thả vào suối để nuôi.

Trong rừng đào còn có một cái giếng cổ, Giang Vân Thư uống vài ngụm không phát hiện cơ thể có gì bất thường, hứng thú của cô giảm đi một nửa.

Sau đó cô lang thang trong không gian, Giang Vân Thư đi đến khô miệng cũng không thấy đường cùng, có thể thấy dung lượng của không gian giới tử lớn đến mức nào. (Truyện đăng trên app TYT)

Nhưng như vậy cũng tốt, thuận tiện cho cô làm việc, tích trữ hàng. Điều đau khổ nhất trong đời người là c.hế.t đi mà tiền chưa tiêu hết.

Tiền tiết kiệm trong thẻ ngân hàng của Giang Vân Thư cộng lại là 2.300.000, trong đó 1.200.000 là từ việc bán nhà, số tiền còn lại là do bà Tân - mẹ cô, người đã ly hôn nhiều năm bồi thường cho cô.

Không phải lương tâm trỗi dậy mà thuần túy là bà Tân vừa mới gia nhập hàng ngũ tỷ phú, sợ cuộc sống hạnh phúc hiện tại bị cô phá vỡ nên dùng tiền mua chuộc cô, gánh nặng này.

Cô là gánh nặng, luôn luôn là nếu không vợ chồng họ đã không vứt cô ở nhà ông bà nội từ nhỏ, không quan tâm đến đứa con gái ruột, như thể không có cô là con gái vậy. 

Tình yêu của cha mẹ, Giang Vân Thư thực sự không cảm nhận được chút nào nhưng cô cũng không coi họ là cha mẹ.

Tiếng ba mẹ đó từ khi cô có ký ức chưa từng gọi ra miệng, Giang Vân Thư oán hận bà Tân trong lòng nhưng không cần thiết phải từ chối tiền. 

Nhận tiền rồi còn không quên chúc phúc bà Tân và chồng bà ta yêu thương đến đầu bạc. (Truyện đăng trên app TYT)

Căn nhà cũ Giang Vân Thư đang ở là do ông bà nội để lại cho cô, tuy là nhà cũ nhưng là nhà trong khu học chánh cộng thêm vị trí tốt.

Thị trấn nhỏ không lớn cũng có thể bán được sáu, bảy mươi vạn; bây giờ cô sắp c.h.ết rồi, giữ nhà cũng vô dụng chi bằng bán đi tích trữ một ít thức ăn trong không gian, ít nhất khi đến những năm 70 sẽ không bị đói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play