Hai cụ nhà họ Giang nhìn đứa cháu gái không biết điều này mà buồn bực vô cùng, cả ngày thở dài lo lắng không thôi. 

Oán khí của hai cụ giờ đây lớn đến mức ngay cả những hồn ma mới vào âm phủ cũng phải tránh xa, sợ rằng vô tình chạm phải họng súng rồi mất mạng.

Đã báo tin nhiều lần rồi mà cháu gái vẫn không có chút chuẩn bị nào, cả ngày chỉ biết ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, không có chút sức sống của người trẻ.

Nếu thực sự đến nơi ăn thịt người không nhả xương đó, một cô gái nhỏ bé như cháu gái họ làm sao mà sống nổi.

Bà nội Giang nhìn ông nội Giang đang lo lắng mím môi nói: “Lão Giang, Thư Thư vừa sinh ra đã gặp phải cha mẹ không thương, hai ta lại c.hế.t sớm. Thư Thư đầu thai vào nhà chúng ta chưa từng được hưởng phúc, giờ lại gặp phải chuyện này. Thư Thư không để tâm, chúng ta làm ông bà nội phải quan tâm một chút. Đây là nợ mà nhà họ Giang chúng ta nợ Thư Thư.”

“Bà già, những điều bà nói tôi đều biết nhưng Thư Thư không nghe lời chúng ta. Tôi cũng chẳng biết làm sao.” Ông nội Giang nói xong thở dài.

Việc này thật khiến người ta phiền lòng, để báo mộng cho cháu gái, ông đã dùng hết mặt mũi; kết quả cháu gái lại không để tâm chút nào, đứa nhỏ này thật là đáng giận!

Bà nội Giang đề nghị: “Hay là chúng ta đi cầu xin Diêm Vương? Người ta đều nói Diêm Vương mềm lòng, chúng ta đi cầu xin ngài, ngài hẳn sẽ đồng ý chứ?” 

Ông nội Giang nhìn bà nội Giang chăm chú một lúc lâu, cuối cùng đồng ý với đề nghị của bà. (Truyện đăng trên app TYT)

Nếu Diêm Vương không giúp, ông sẽ nghĩ cách khác, không thể nhìn cháu gái chịu khổ được.

Ông đã từng trải qua thời kỳ đó, tất nhiên biết cuộc sống khổ cực thế nào; cháu gái ông yếu đuối như vậy, làm sao chịu được những ngày khổ cực đó. 

Ông nội Giang và bà nội Giang tìm đến Diêm Vương, rụt rè trình bày ý định. Khi cả hai nghĩ rằng Diêm Vương sẽ không đồng ý thì Diêm Vương lên tiếng: “Dù sao cũng là chuyện nhỏ, hai người cũng đã vì âm phủ chúng ta mà phục vụ, ta cho phép.”

Ông nội Giang và bà nội Giang xúc động đến mức không biết nói gì, đầu gối vừa cong xuống đã quỳ trước Diêm Vương.

Cuối cùng Diêm Vương phải ngăn lại hai người mới không tiếp tục dập đầu, “Đây là một không gian giới tử có thể chứa vạn vật, coi như là món quà ta tặng cho đứa nhỏ. Hai người giúp ta chuyển cho nó.”

Lời Diêm Vương vừa dứt, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một chiếc nhẫn tỏa ánh bạc. (Truyện đăng trên app TYT)

Bà nội Giang vui mừng khôn xiết tiến lên nhận lấy chiếc nhẫn, vật Diêm Vương tặng không cần nghĩ cũng biết là đồ tốt.

Những thứ họ chuẩn bị cho cháu gái trước đây xem ra không dùng được nữa, họ cũng chuẩn bị một không gian giới tử nhưng vì thân phận thấp kém, không gian chỉ có năm mét vuông hoàn toàn không thể chứa được nhiều đồ, không thể so sánh với chiếc nhẫn Diêm Vương tặng.

Giờ đây cháu gái có được chiếc nhẫn Diêm Vương tặng, cuộc sống không nói là thuận buồm xuôi gió nhưng ít nhất không đói, không lạnh, gặp nguy hiểm còn có chỗ để trốn, như vậy ông nội Giang và bà nội Giang an tâm hơn nhiều.

Giang Vân Thư là người nói làm là làm, ngày hôm sau cô mua nhang đèn, vàng mã ngồi xe buýt về quê thăm mộ ông bà nội. 

Phần mộ rất hoang vắng, có lẽ ngoài Giang Vân Thư ra thì không ai đến thăm. Cô dọn sạch cỏ dại trước mộ, ngoài nhang đèn, vàng mã, Giang Vân Thư còn mang theo rượu nhị cuộc đầu mà ông nội thích nhất và bánh phục linh mà bà nội thích ăn.

Cô sắp xếp lễ vật ngay ngắn, Giang Vân Thư nhìn hai nấm mồ nhỏ trước mặt không kìm được đỏ hoe mắt, miệng lẩm bẩm: “Thật là keo kiệt! Mỗi lần vào mơ của cháu cũng không biết ở lâu thêm một chút, Thư Thư rất nhớ ông bà.”

Ở âm phủ, ông nội Giang và bà nội Giang nhìn thấy cảnh này cây mũi, nước mắt rơi lả chã.

Họ cũng nhớ cô chỉ là âm dương cách biệt, họ không thể xuất hiện trước mặt cô; ngay cả những lần vào mộng cũng vì lo lắng cho cô phải cầu xin khắp nơi mới có được.

Bên cạnh, Mạnh bà cảm thán: “Cô bé này thật tốt! Khi nào gặp Nguyệt lão, tôi sẽ xin cho cô bé một nhân duyên tốt.”

Chuyện Mạnh bà và Nguyệt lão có tình bạn sâu đậm là điều mà mọi hồn ma đều biết. Bà nội Giang nghe Mạnh bà nói vậy vội lau nước mắt cảm ơn, giờ đây có lời hứa của Mạnh bà, Thư Thư của bà nhân duyên tương lai chắc chắn sẽ không quá tệ.

Trời âm u không khí oi bức, Giang Vân Thư sợ lát nữa trời mưa không về được, không dám ở lại lâu. (Truyện đăng trên app TYT)

Đối diện với hai nấm mồ nhỏ, cô dặn đi dặn lại đừng quên lần sau vào mộng, nhớ nói rõ chuyện gì nếu không cô sẽ lo lắng lắm. 

Chuẩn bị? Cô chuẩn bị cái gì, ít nhất phải nói rõ cho cô, ông bà nội làm việc vẫn không đáng tin như mọi khi.

Đêm đó, Giang Vân Thư vừa ăn xong, cơn buồn ngủ ập đến, cô nằm trên ghế sofa và ngủ thiếp đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play