Dương Tiểu Đông cố gắng nói: “Thư Thư, chúng ta sắp cưới rồi! Lần này anh thực sự biết lỗi, sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa! Em tha thứ cho anh lần này được không?”

Giang Vân Thư mắng lớn: “Tha thứ cái đầu của anh. Đi càng xa càng tốt, đừng để tôi nhìn thấy. Gặp một lần, tôi sẽ cho người đánh một lần."

Dù hắn có nói gì nữa, cô cũng sẽ không mềm lòng; có lần đầu sẽ có lần hai, đừng nghĩ hắn sẽ sửa đổi.

Dương Tiểu Đông cũng không ngờ Gianh Vân Thư lại tàn nhẫn như vậy, hoàn toàn không nghĩ đến tình cảm ba năm của họ. 

Không còn cách nào khác, hắn bất ngờ quỳ xuống trước mặt Giang Vân Thư; hắn không tin làm vậy mà cô vẫn không tha thứ cho hắn. (Truyện đăng trên app TYT)

Giang Vân Thư nhíu mày đến mức có thể kẹp chết một con ruồi, mặt đầy vẻ ghê tởm, vội lùi lại hai bước, sợ chậm một bước sẽ bị lây bệnh gì đó.

Hào Dũng Cường và những người khác nhìn thấy Dương Tiểu Đông không có khí tiết như vậy, miệng nhếch lên tầng trời. 

Đây thực sự làm mất mặt đàn ông nhưng hôm nay họ được Giang Vân Thư mời đến làm thanh thế nếu Giang Vân Thư không lên tiếng, họ chỉ đứng xem.

Dương Tiểu Đông khẩn khoản van xin: “Anh làm vậy là có khổ tâm.”

Nghe câu này, Giang Vân Thư suýt nữa thì trợn ngược mắt lên trời, nói năng cũng châm chọc: “Khổ tâm cái con khỉ. Dương Tiểu Đông, tôi - Giang Vân Thư gặp phải anh cũng coi như xui xẻo tám đời. Đàn ông vừa làm vừa chối, làm sai còn không có can đảm thừa nhận nếu mẹ anh biết anh là loại người này chắc sẽ nhét anh trở lại bụng đúc lại từ đầu."

“Em đừng như vậy, anh thực sự có khổ tâm. Ba cô gái đó bạo hành gia đình, mẹ cô ấy bị bệnh, em gái còn đang đi học, cô ấy cũng là bất đắc dĩ mới làm công việc này. Anh cũng đang giúp cô ấy, sau này anh sẽ không bao giờ như vậy nữa. Em tin anh một lần được không?” 

“Phụt” Hào Dũng Cường và những người khác không nhịn được cười phá lên, đúng là lần đầu tiên nghe lý do thoát thân kỳ quặc như vậy, thật sự là mở mang tầm mắt. Chuyến đi hôm nay xem ra không uổng công.

Giang Vân Thư và Hào Dũng Cường phản ứng gần giống nhau, khóe miệng giật giật dữ dội. (Truyện đăng trên app TYT)

Cô cũng lần đầu thấy đàn ông không biết xấu hổ như vậy, cô mở miệng nói: “Dương Tiểu Đông, vậy tôi còn phải khen anh nha.” 

Dương Tiểu Đông thấy Giang Vân Thư có vẻ nhượng bộ, tưởng rằng sự việc có chỗ xoay chuyển vội vàng đáp: “Không cần, không cần. Chỉ cần Thư Thư, không giận anh là được, anh hứa sẽ không có lần sau nữa.”

“Cút.” 

Cuối cùng Dương Tiểu Đông với thân đầy thương tích và đóng đồ rác rưởi của hắn bị ném ra ngoài.

Căn hộ đã bị người ta làm bẩn cũng được Giang Vân Thư đăng bán trên mạng ngay trong đêm.

Giang Vân Thư mang theo một trăm hai mươi vạn từ việc bán nhà cùng với số tiền bảy chữ số trong tài khoản ngân hàng trở về quê sinh sống.

Việc đầu tiên Dương Tiểu Đông làm khi hồi phục sức khỏe là tìm Giang Vân Thư để báo thù.

Trong người còn giấu một con dao gọt hoa quả, lần này hắn nhất định phải khiến Giang Vân Thư hối hận.

Nhưng khi Dương Tiểu Đông đến nhà Giang Vân Thư làm sao còn thấy bóng dáng cô, thậm chí lật tung cả thành phố Dư cũng không tìm thấy; Giang Vân Thư cứ thế biến mất khỏi nhân gian.

Giang Vân Thư mà Dương Tiểu Đông nói là biến mất, lúc này đang sống cuộc sống nhàn nhã, ăn no ngủ kỹ, ngủ kỹ rồi lại ăn no ở quê nhà một thành phố nhỏ.

Kể từ khi đá bay gã đàn ông phản bội, Giang Vân Thư cảm thấy sảng khoái vô cùng, không hề buồn bã chút nào.

Đúng là ếch ba chân khó tìm, đàn ông hai chân thì khắp nơi nhưng dù vậy Giang Vân Thư cũng không định tìm nữa, nếu không có gì bất ngờ cô sẽ độc thân cả đời.

Quả trên đời đều đen như nhau, đàn ông trên đời cũng đều như nhau, bây giờ cô có tiền, có nhà, cuộc sống nhỏ đầy đủ sao phải tự chuốc phiền phức cho mình chứ? 

Giang Vân Thư đã không ăn gì cả ngày nên hơi đói, mặc quần áo, cầm điện thoại xuống khu chung cư ăn một tô mì trứng cà chua to tướng.

Ăn no, uống đủ cô hơi choáng, về nhà chưa được bao lâu đã ngủ thiếp đi nhưng Giang Vân Thư nhanh chóng tỉnh dậy, cô bị dọa tỉnh.

Trong thời gian về quê, Giang Vân Thư liên tục mơ cùng một giấc mơ trong mơ, cô gặp ông bà nội đã mất nhiều năm, họ liên tục dặn dò cô phải chuẩn bị sớm, nếu không sẽ mù tịt. (Truyện đăng trên app TYT)

Nhưng chuẩn bị, chuẩn bị cái gì? Họ không nói gì cả, làm sao cô chuẩn bị được? Phải chăng ngày tận thế sắp đến? Nhưng nếu thực sự là ngày tận thế dù cô có chuẩn bị trước cũng vô ích, đến lúc đó vẫn phải c.hế.t; thay vì bị zombie cắn c.hế.t chi bằng cô tự cắt cổ, treo cổ trước ít nhất c.h.ết không quá khó coi.

Hơn nữa, Giang Vân Thư nhìn thấy cảnh ca múa thái bình, một bức tranh thịnh vượng cũng không giống ngày tận thế.

Nếu không phải ngày tận thế vậy là gì? Giang Vân Thư luôn tin vào trực giác của mình, đã là ông bà nội liên tục báo mộng chắc chắn sắp có chuyện lớn xảy ra, có vẻ cô cần phải đến thăm mộ ông bà nội một chuyến. 

Không vì gì khác, chỉ để an tâm nếu không cô sẽ cứ lo lắng mãi, ăn không ngon, ngủ không yên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play