Nửa tháng sau, Dương Tiểu Đông với khuôn mặt phong sương, râu ria xồm xoàng được thả ra.
Việc đầu tiên, Dương Tiểu Đông làm khi ra ngoài là về nhà nhưng khi đến cửa dù nhập mật khẩu thế nào cũng không đúng, tức giận hắn đá cửa liên tục.
Đúng lúc đó Giang Vân Thư trở về, tay xách một đống đồ từ siêu thị khoai tây chiên, sữa chua nhưng khi nhìn thấy kẻ chướng mắt trước cửa nhà, tâm trạng cô xuống dốc, thật xui xẻo!
“Thư Thư.” Dương Tiểu Đông cũng nhìn thấy Giang Vân Thư, thay đổi sắc mặt trong ba giây tạo ra vẻ người yêu tốt đón lấy đồ từ tay Giang Vân Thư.
“Tiểu Đông, mấy ngày nay anh đi đâu vậy? Em tìm anh khắp nơi mà không thấy, gọi điện thoại cũng không ai nghe. Anh có biết em lo lắng thế nào không?” Nói xong, Giang Vân Thư véo mạnh vào đùi mình, nước mắt tuôn rơi như không tốn tiền kết hợp với khuôn mặt nhỏ không bằng bàn tay trông thật đáng thương.
Dương Tiểu Đông thầm thở phào không quên tìm lý do cho mình: “Có việc gia đình nên anh phải về gấp, đi vội quá nên quên nói với em. Thư thư, anh xin lỗi đã làm em lo lắng, em tha thứ cho anh lần này nhé!”
Giang Vân Thư gật đầu, tất nhiên phải tha thứ. (Truyện đăng trên app TYT)
“Thư Thư sao đổi mật khẩu nhà rồi?”
“Anh không ở nhà, em một mình sợ lắm nên đổi mật khẩu.”
Dương Tiểu Đông đầy hối lỗi nói: “Thư Thư đều là lỗi của anh, sau này anh sẽ không bao giờ để em một mình ở nhà nữa.”
Giang Vân Thư không đáp lại mà đẩy hắn đi tắm, Dương Tiểu Đông có vẻ hơi ngượng nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tắm, mùi trên người hắn quả thật khá nồng.
Trong nửa tháng ở trong đó, hắn lo lắng, sợ hãi không ngủ được giấc nào ngon, chỉ sợ Giang Vân Thư biết được, may mắn thay cô gái ngốc này không biết gì cả.
Lợi dụng lúc Dương Tiểu Đông đang tắm, Giang Vân Thư lấy điện thoại đang sạc của hắn mở máy và mở khóa.
Mật khẩu là ngày sinh của Giang Vân Thư, trong ba năm qua với niềm tin tưởng lẫn nhau giữa người yêu, cô chưa bao giờ xem điện thoại của Dương Tiểu Đông nhưng bây giờ hừ hừ.
Giang Vân Thư gửi video đã xử lý vào điện thoại của Dương Tiểu Đông rồi dùng số của hắn để chuyển tiếp một lần.
Sau một loạt thao tác, Giang Vân Thư xóa hết tin nhắn không để lại chút dấu vết nào; khi Dương Tiểu Đông tắm xong đi ra, cô giả vờ quan tâm rồi tìm cớ đi ra ngoài.
Dương Tiểu Đông không nghĩ nhiều sau khi tiễn Giang Vân Thư, theo thói quen lấy điện thoại định xin lỗi sếp, ai ngờ vừa mở điện thoại, tin nhắn như thác đổ ập đến.
Khi nhìn rõ nội dung, Dương Tiểu Đông đầu óc trống rỗng, tay cầm điện thoại rung lên không ngừng.
Họ làm sao biết được? Ai đã nói với họ? Ngay lúc đó, tiếng chuông điện thoại gấp gáp vang lên, Dương Tiểu Đông theo phản xạ nhấc máy.
Là cấp trên của hắn, mắng hắn không tiếc lời: “Dương Tiểu Đông, tôi vốn tưởng anh là người thật thà, không ngờ anh lại là loại người như vậy. Thật làm mất mặt công ty chúng tôi. Anh bị sa thải rồi, sau này không cần đến nữa.”
Dương Tiểu Đông chưa kịp biện minh đầu dây bên kia đã cúp máy, lo lắng hắn vội gọi lại nhưng đối phương luôn trong trạng thái đang bận.
Dương Tiểu Đông biết công việc ở công ty đã xong, vài phút sau, người nhà gọi đến Dương Tiểu Đông mới hiểu chuyện gì đã xảy ra. (Truyện đăng trên app TYT)
Nhìn video trên điện thoại, Dương Tiểu Đông tức giận đến mức chộp lấy cốc nước trên bàn ném xuống đất.
Cốc nước lập tức vỡ tan, mảnh vỡ bắn lên mặt Dương Tiểu Đông khiến mặt hắn chảy máu.
“ĐM.” Dương Tiểu Đông vừa cầm máu vừa chửi thề, nếu giờ hắn còn đoán không ra ai làm chuyện này thì hắn đúng là đồ ngu.
Đồ c.hế.t tiệt! Giang Vân thư, cô ta muốn hủy hoại hắn. Hắn chẳng qua chỉ phạm một lỗi mà tất cả đàn ông trên đời đều phạm, đâu cần phải đẩy hắn đến chỗ c.hế.t như vậy.
Hắn là đàn ông của cô ta mà? Hủy hoại hắn thì có lợi gì cho cô ta? Dương Tiểu Đông càng nghĩ càng tức giận, đồ đạc trong tầm tay có thể ném đều hết, căn phòng phút chốc trở nên tan hoang.
Giang Vân Thư dẫn theo một đám đàn ông vạm vỡ đến, đúng sáu người đều là những người cô cố ý mời từ phòng tập thể hình gần đó để làm thanh thế, toàn thân cơ bắp nhìn đã thấy đáng sợ.
Mục tiêu hôm nay quét sạch rác rưởi!!!
"Giang Vân Thư, mày…" Dương Tiểu Đông nói được nửa câu thì dừng lại, nhìn mấy người đàn ông khỏe như trâu, khí thế hung hăng trước mặt, hắn sợ đến mức chân run lẩy bẩy. (Truyện đăng trên app TYT)
“Dương Tiểu Đông, tôi không nhiều lời với anh, bây giờ ngay lập tức lập tức mang đống rác rưởi của anh cút đi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.”
Lời Giang Vân Thư vừa dứt, những người từ phòng tập do Hào Dũng Cường dẫn đầu phối hợp rất ăn ý, vung tay múa chân, mặt đầy hung tợn như thể có thể lao lên đấm Dương Tiểu Đông hai cái bất cứ lúc nào.
Dương Tiểu Đông thấy tình hình này sợ đến nỗi không nói nên lời nhưng hắn cũng hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại của mình, không tiền, không việc làm, rời khỏi đây thậm chí không có chỗ nào để đặt chân.
Hắn không thể rời đi!!!