【 Không được rồi, lũ Sinh Tồn Giả này quá manh động, chẳng có chút đầu óc nào cả. Ở nơi cằn cỗi như thế này làm sao có thể mọc cây xanh? Họ không biết động não suy nghĩ sao? 】
【 Cũng không thể trách bọn họ, đổi lại là chúng ta vừa đói vừa khát, chắc chắn cũng không chịu nổi. 】
【 Cũng có người chưa đi vào, vẫn đứng ngoài bìa rừng quan sát, chỉ là không biết có chịu nổi cám dỗ không thôi. 】
【 Trên cây những quả đỏ kia nhìn thôi mị cũng muốn cắn một miếng, e là mấy người còn đứng ngoài kia cũng chẳng nhịn được bao lâu nữa. 】
【 Có nhịn xuống cũng vô ích, hiện giờ chỉ còn bảy người, phía sau còn đầy bẫy rập, khả năng đoàn diệt cực lớn. 】
【 Tôi còn hy vọng lần này tìm được một Sinh Tồn Giả để bảo hộ, xem ra lần này đoàn diệt chắc rồi. 】
【 Thất vọng quá! Mới mở màn được bao lâu đâu, lại phải đợi một đám Sinh Tồn Giả mới rơi xuống. Lần sau chắc phải xem phòng phát sóng trả phí, ít nhất Sinh Tồn Giả ở đó mạnh hơn, nhìn còn thú vị hơn đám yếu ớt khởi điểm từ nơi cằn cỗi này. 】
……
Trong phòng live stream, người xem thấy hầu hết Sinh Tồn Giả đã lao vào khu rừng xanh kia, ăn quả đỏ trên cây liền biết ngay bọn họ toàn bộ xong đời rồi. Chỉ còn vài kẻ đứng ngoài do dự, nếu không chịu nổi cám dỗ thì chắc chắn cả nhóm đoàn diệt.
Mọi người đều dán mắt vào màn hình, chờ xem mấy kẻ còn đứng ngoài kia có thể kiềm chế được hay không.
Trong rừng, đám Sinh Tồn Giả đã lao vào thì ăn đến miệng đầy nước sốt, bụng no căng, hai tay xoa bụng, vẻ mặt thỏa mãn.
Bảy người ngoài bìa rừng nhìn thấy cảnh này thì bắt đầu dao động.
“A Kiệt, cậu xem bọn họ ăn xong có làm sao đâu, chúng ta có nên vào không?” Người hỏi tên Trương Gia, vốn cùng A Kiệt kết bạn lúc chạy trốn.
Trương Gia thân hình béo phì, chạy một bước là thịt rung bần bật.
A Kiệt là gã nam tử cao gầy, mặt hóp sâu, nghe vậy thì thần sắc do dự, nhưng rồi vẫn bị quả đỏ mê hoặc cùng cảnh mấy kẻ kia ăn no nghỉ ngơi làm lung lay:
“Hẳn là không sao đâu, bọn họ ăn lâu vậy rồi.”
“Vậy chúng ta vào luôn nhé?” Trương Gia hỏi.
A Kiệt gật đầu, lại quay sang hỏi năm người còn lại:
“Các người có muốn đi vào không?”
Năm người im lặng, nhưng ánh mắt thì dán chặt vào quả đỏ trong rừng, rõ ràng đã đói khát cực độ.
A Kiệt cũng chẳng hỏi thêm, liền cùng Trương Gia tiến vào, bắt chước đám kia hái quả đỏ ăn ngấu nghiến.
【 Ô kìa, lại có hai đứa tiến vào. Còn năm người đứng ngoài, ta cá là bọn họ cũng sớm muộn sa ngã. 】
【 Từng đứa ngu muốn chết, chẳng thú vị gì. 】
【 Vãi cứt! 】
Khán giả trong live stream bỗng ồ lên kinh hãi — chỉ thấy trên màn hình, đám Sinh Tồn Giả đã ăn quả đỏ bỗng biểu hiện đau đớn dị thường, thân thể không ngừng phình to, làn da căng bóng loáng, như thể ngay giây sau sẽ nổ tung như bóng khí.
Tiếng kêu thê thảm vang vọng cả khu rừng:
“A a a a a!”
Mấy kẻ vừa dao động định bước vào, nay thấy cảnh tượng này thì sợ hãi đến mức lùi liên tục, trong mắt ngập tràn hoảng loạn.
Ngay trước mắt, rừng cây vốn xanh um tươi tốt lại biến hóa — chỉ chốc lát đã biến mất, thay vào đó là một rừng đá kỳ dị. Những quả đỏ bọn họ vừa thấy, hóa ra toàn bộ chỉ là đá tảng.
Cái gọi là “nước sốt quả đỏ” thực chất chính là máu tươi chảy ra khi những người kia cắn đá, làm rách đầu lưỡi, khoang miệng.
Năm người khiếp hãi thét lên, vội vàng tháo chạy. Bọn họ thấy đám Sinh Tồn Giả kia thân thể vỡ toạc, máu thịt nhầy nhụa, vừa khóc vừa duỗi tay cầu cứu — cảnh tượng vô cùng khủng khiếp.
Năm người chẳng dám ngoái đầu, chỉ biết quay đầu cắm đầu chạy thục mạng.
Chạy mãi đến khi đã cách khu rừng đá kia rất xa, xa đến mức chẳng còn nhìn thấy, bọn họ mới thở hổn hển ngồi bệt xuống đất.
Gió đêm rít gào, như tiếng quỷ khóc sói tru, khiến không khí thêm phần ghê rợn. Bị cảnh tượng vừa rồi ám ảnh, trong lòng bọn họ càng thêm run rẩy sợ hãi, khó lòng chế ngự.
“May quá, may mà tôi chưa đi vào…” Một anh chàng tóc dài run rẩy thều thào.
Hắn lau mồ hôi trên trán, còn dụi mắt liên tục — hắn khóc rồi, thậm chí bị dọa đến tiểu ra quần.
Nhưng lúc này không ai chú ý hắn nữa, bởi cả năm người đều vô cùng chật vật.
“Tôi biết ngay mà, nơi này sao có khả năng có thức ăn? Nếu không thì sao lại gọi là ‘nơi cằn cỗi tử vong’? Trước khi vào đây, ta đã nghe nói rồi: nơi này ngoài đá, cây khô, đất nứt, cùng dã thú nguy hiểm ra, tuyệt đối không có gì khác.” Nói chuyện là một gã trung niên hơi béo, quần áo dơ bẩn rách rưới, mặt mũi lem nhem không rõ diện mạo.
“Vừa thấy quả đỏ tôi đã cảm thấy nguy hiểm rồi!”
“Tôi cũng biết chắc chắn không thể nào có chỗ cho tôi ăn no như thế, nên không dám bước vào.”
“Nơi này thật quá đáng sợ!”
Năm người thay nhau lên tiếng, như thể chỉ có vậy mới xua bớt nỗi ám ảnh kinh hoàng từ rừng đá.
Dần dần, họ ôm chặt lấy nhau. Ở chốn đáng sợ này, chỉ có dựa sát vào nhau mới thấy an tâm hơn một chút.
“Tiếp theo chúng ta không được hành động riêng lẻ nữa. Hiện giờ chỉ còn năm người chúng ta, lối ra chưa tìm thấy, nguy hiểm chắc chắn vẫn còn.” Anh chàng tóc dài hít sâu, cố lấy lại bình tĩnh rồi nói.
Bốn người kia đồng loạt gật đầu. Sau cảnh tượng vừa rồi, họ khao khát cảm giác an toàn hơn bao giờ hết, và chỉ khi năm người sát cánh mới thấy yên tâm phần nào.
Nhưng bọn họ đã mệt mỏi rã rời, vừa đói vừa khát, lại không dám ngủ, thần kinh căng thẳng liên tục. Sự giày vò ấy khiến ai nấy đều rơi vào trạng thái kiệt quệ.
Cuối cùng, họ cứ thế cắn răng cầm cự, cho đến khi ánh nắng chói chang chiếu xuống, bóng đêm tan biến, trời đã sáng tự bao giờ.
……
Một đêm không mộng mị, Giang Tiểu Phàm tỉnh lại liền cảm thấy trên người lành lạnh. Cậu theo phản xạ sờ trán, không phải sốt.
“Ơ?”
Cậu bỗng nhận ra có gì đó không đúng. Bên cạnh cậu có… người! Còn đè tay lên cậu nữa!
Giang Tiểu Phàm giật mình mở to mắt — quả nhiên bên cạnh thật sự có một thanh niên. Trên người y mặc… khụ khụ…
Giang Tiểu Phàm lập tức tỉnh táo hoàn toàn. Cậu vội nhìn sang phía khác — Cách Nhĩ vẫn đang ngủ say, tối qua còn gác đêm đến sáng mới thiếp đi.
Cậu hoảng hốt đẩy mạnh kẻ bên cạnh:
“Tượng đất! Sao ngươi lại tự tiện hóa hình người? Không có ta cho phép, ngươi không được phép hóa hình!”