Ngay khi sắp đến gần bức tường, tầm mắt của mấy người bỗng nhiên sáng rực lên.
Thì ra chiếc đèn sợi đốt khổng lồ trên mái nhà đã bật sáng, theo đó là tiếng còi báo động vang lên chói tai.
Nhìn tình hình này, rõ ràng là định phong tỏa viện để lục soát người.
Có lẽ họ sẽ không chạy thoát được.
Lý Tiểu Mao từ phía sau ôm lấy cánh tay của Giang Quất Bạch:
“Tiểu Bạch, là tôi với Trần Cảng có lỗi với cậu, nếu không phải tại bọn tôi, cậu cũng sẽ không gặp chuyện phiền phức thế này. Giờ phải làm sao đây?”
Sân sau cũng có người tới, họ lục lọi mọi góc trong sân, phía sau còn có con chó sói lớn chảy đầy nước dãi. Đôi mắt xanh lục của nó cảnh giác đảo quanh bốn phía, cũng đang tìm kiếm.
Chó không giống người, chúng có thể nhanh chóng lần ra vị trí của họ nhờ vào mùi. Nhất là bây giờ, trên người họ đã nhiễm mùi trong phòng của Từ Loan.
Chưa kể, Giang Quất Bạch còn từng chạm vào Từ Loan.
Bảy người ngồi chồm hổm thành một hàng trong mương nước.
“Biết vậy thì đã không chạy.”
“Giờ làm sao?”
“Tao chịu, tao chỉ định tới ăn trộm chút tiền tiêu thôi.”
“Các cậu nói xem, sao Từ Loan lại chết trên giường? Tuần trước nó còn đại diện lớp kéo cờ cơ mà?” Lý Tiểu Mao tò mò hỏi.
Giang Quất Bạch bứt cọng cỏ đuôi chó trong mương nước:
“Không biết.”
“Có khi là tự sát, trầm cảm gì đó.”
“Giàu thế này mà cũng trầm cảm sao?”
“Gâu, gâu gâu!”
Con chó sói lớn sủa về hướng nơi họ trốn, cả bọn lập tức từ bình tĩnh chuyển sang hoảng loạn.
Giang Thượng nheo mắt nhìn bức tường ở giữa mương, hắn ta ngó một lúc lâu rồi chỉ tay:
“Giang Thi Hoa, mày xem kia, kia có phải là một cánh cửa không?!”
Giang Thi Hoa nhìn theo hướng hắn ta chỉ:
“Hình như đúng!”
“Nhà kho phía sau là của nhà họ Từ…” Trần Cảng suy nghĩ rồi mắt sáng lên “Vậy có khi đó là cửa sau của nhà kho.”
“Đúng rồi, nhà trước cũng có cửa sau, vậy nhà kho chắc chắn cũng có!”
Giang Thi Hoa kéo ba người anh em tốt của mình:
“Mau mau mau, chúng ta vào nhà kho trốn đi.”
Có lẽ là ông trời phù hộ, cửa nhà kho chỉ khép hờ chứ không khóa. Lý Diểu Diểu kéo một cái là mở ra, cả bọn nối đuôi nhau chui vào.
Vừa khép cửa lại, con chó sói lớn đã xuất hiện ở lối ra, phía sau là một đám đàn ông lực lưỡng. Họ dùng đèn pin rà quét kỹ lưỡng khắp nơi, ánh sáng trắng quét ngang tường nhà trước và nhà sau, chỉ thấy cửa sau của nhà trước.
“Đi thôi, không có ở đây, sang chỗ khác tìm.”
Con chó sói lớn dù bị kéo cũng không chịu đi, nó gầm gừ rồi sủa dữ dội về phía bức tường đối diện cửa sau nhà trước. Người nhà họ Từ lần đầu thấy con chó dữ đến mức này.
Còn mấy người trốn từ cửa sau vào nhà kho, tiếng ồn ào bên ngoài lập tức bị chặn lại, như thể ai đó vừa ấn nút tắt âm thanh.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một lúc.
Trong không khí lơ lửng những hạt bụi li ti, mang cảm giác mờ mịt. Ngoài bụi ra, còn có mùi hoa bưởi đậm đặc hơn cả lúc ở bên ngoài, như thể có ai đó đang vò nát hoa bưởi rồi dí vào mặt họ.
Hòa lẫn trong mùi hoa bưởi ấy, còn có mùi gì khác, thứ mà họ ít khi ngửi thấy, chỉ cảm thấy khó chịu nhưng không biết là mùi gì.
Giơ tay không thấy năm ngón, giữa những tiếng thở gấp gáp, Trần Cảng nhìn về phía ánh nến chập chờn ở đằng xa, do dự nói:
“Tiểu Bạch, hình như đây là linh đường của ai đó.”
--
“Linh đường?” Giang Quất Bạch nhìn về hướng Trần Cảng chỉ. Nơi họ đứng tuy tối đến mức chẳng nhìn rõ mặt nhau, nhưng chỗ kia lại vì ánh nến lay động mà lúc sáng lúc tối.
“Sao ở đây lại có linh đường? Đây chẳng phải nhà kho của nhà họ Từ sao?” Lý Diểu Diểu hỏi đúng điều mà ai cũng thắc mắc.
Giang Thượng: “Còn có cả quan tài nữa.”
Giang Thi Hoa: “Chắc là chuẩn bị sẵn cho người già thôi. Bà nội tao cũng có một cái.”
Giang Quất Bạch đứng dậy, phủi bụi trên tay:
“Tôi qua xem.”
“Tiểu Bạch…” Lý Tiểu Mao chưa kịp kéo lại, cậu ta cũng không dám theo, chỉ nhìn quanh với cảm giác bất an. Cậu ta đành đứng yên tại chỗ gọi nhỏ:
“Tiểu Bạch, đừng qua đó, coi chừng chạm vào thứ dơ bẩn.”
Nhưng Giang Quất Bạch đã bước tới trước “linh đường”.
Linh đường, ở vùng này còn gọi là “duy đường”, xưa kia được bày trí rất cầu kỳ. Chỉ là mấy năm gần đây, sức lực và điều kiện đều không còn như trước, người sống vẫn quan trọng hơn người chết, nên những tập tục rườm rà được giản lược đi nhiều.
Nhưng đã gọi là duy đường thì không thể bỏ rèm che – thứ ngăn cách quan tài với bàn thờ. Nhà thường dùng vải gai hoặc vải bông, còn nhà giàu như nhà họ Từ thì dùng rèm vàng cũng không phải chuyện lạ.
Linh đường trước mắt, quan tài và bàn thờ sát nhau, không có gì ngăn cách. Trên bàn thờ đặt hoa quả còn tươi, phía trước là một lư hương đồng, nhang bên trong vẫn cháy, khói trắng lượn lờ bay lên.
Trước lư hương là một ngọn đèn trường minh, không có chân nến.
Giữa đèn trường minh và lư hương là một bức di ảnh đen trắng cỡ thông thường, khung màu đen tuyền, người trong ảnh cũng mặc áo đen.
Ngẩng lên nhìn kỹ, khuôn mặt trong ảnh lại mờ mịt! Chỉ có đường nét đại khái, hoàn toàn không thấy rõ ngũ quan.
Chuyện này là sao? Đây là kiểu linh đường gì vậy?
Giang Quất Bạch chưa từng dự đám tang, trong trí nhớ, tổ tiên nhà Giang chưa bao giờ cho cậu dự bất kỳ tang lễ nào.
Tổ tiên họ Giang là ông nội của Giang Quất Bạch, cũng là một lão thầy cúng khét tiếng. Giang Quất Bạch từng lén đọc sách của ông.
Từ sách, cậu biết một linh đường “đúng chuẩn” phải như thế nào, còn việc dựng linh đường gọi là “treo chín dải”, có rất nhiều quy củ. Thế nhưng ở đây, ngoài quan tài và bàn thờ thiếu mất rèm che, di ảnh người chết còn mờ tịt, ngay cả tấm bài vị ghi tên tuổi và ngày mất, cũng như lá cờ chiêu hồn, đều không có.
Hơn nữa, cả cái linh đường này còn bị cố ý “giấu” trong kho.
Theo lý mà nói, nhà ai có người mất thì trước tiên phải “cảnh sinh” tức báo tang. Người xưa rất kiêng chữ “chết”, nên không gọi là báo tang mà gọi là cảnh sinh.
Không hề có chuyện cảnh sinh, lại lặng lẽ bày ra một cái linh đường cẩu thả như thế này, rốt cuộc là để làm gì?
“Thế nào?” Ở đằng xa, Trần Cảng gọi với sang Giang Quất Bạch:
“Tiểu Bạch, là linh đường của ai vậy?”
“Không biết.” Giang Quất Bạch nhìn lại bức di ảnh, tuy gương mặt trong ảnh mờ mịt, nhưng vị trí ngũ quan thì không sai. Cậu luôn cảm giác người trong ảnh đang mỉm cười nhìn xung quanh, khiến cậu hơi rờn rợn, bèn bước đi.
Thấy Giang Quất Bạch lại gần lâu như vậy mà chẳng có chuyện gì, những người khác cũng mạnh dạn vây lại, quan sát kỹ lưỡng hơn cậu.
“Sao ảnh lại mờ thế này?”
“Đơn sơ quá, chẳng có gì cả.”
“Mấy người nói… có khi nào Từ Mỹ Thư đang nuôi tiểu quỷ không? Tôi nghe nói nhiều người giàu nuôi tiểu quỷ lắm.”
“Nuôi tiểu quỷ là gì?”
“Là nuôi quỷ để sai khiến làm việc cho mình, nhưng người nuôi phải cho nó thứ mà nó muốn.”
“Giang Quất Bạch, chắc mày hiểu, ông nội mày nuôi quỷ con còn ghê gớm hơn.” Giang Thi Hoa vênh váo nhìn sang Giang Quất Bạch.
Giang Quất Bạch không ngẩng đầu, ngón tay khẽ lướt qua mép bàn thờ:
“Muốn chết à.”
“Đệt!” Giang Thi Hoa bỗng kêu to, chen lấn qua Lý Tiểu Mao và Trần Cảng, dang tay ôm lấy cái quan tài, úp người lên:
“Quan tài gỗ lim mạ vàng!”
“Cái này bao nhiêu tiền chứ!” Mắt Giang Thi Hoa như muốn rớt ra, hắn vuốt ve từ trên xuống dưới không rời tay:
"Quá đã! Tao biết nhà Từ Mỹ Thư giàu, nhưng một người chết không tên không tuổi mà cũng được nằm trong quan tài gỗ lim mạ vàng, chậc chậc chậc…
“Lý Diểu Diểu, Giang Thượng, Trần Ba Hách, lại đây, mở ra xem có thứ gì giá trị bên trong không.” Giang Thi Hoa dựa vào ánh nến lờ mờ cúi xuống xem xét nắp quan tài. Quan tài này dùng gỗ tốt, nguyên tấm chứ không phải ghép mảnh. Quan tài ghép mảnh dù gỗ có tốt cũng không thể coi là hạng thượng đẳng.
Lý Tiểu Mao ôm lấy tay Trần Cảng, kinh hãi:
“Mấy người điên rồi à? Đồ của người chết mà cũng lấy?”
Cả bọn không buồn ngẩng đầu. Khi phát hiện quan tài chưa đóng đinh, tất cả đều lộ vẻ vui mừng.
“Chỉ xem thôi mà.”
“Đợi chôn xuống rồi lại đào lên, chẳng phải mất công thêm một bước sao?”
Nói xong, bốn người hợp sức đẩy nắp quan tài ra.
Bỗng cả lũ liều lĩnh đó đứng sững lại. Trần Cảng hỏi:
“Sao vậy?”
Trần Ba Hách đáp:
“Bên trong không phải người thật, là người giấy.”
“Giang Quất Bạch, mau lại đây xem!” Mỗi khi có chuyện, Giang Thi Hoa lại gọi Giang Quất Bạch. Theo thứ bậc, hắn phải gọi cậu một tiếng “cậu”, dù thực ra chẳng họ hàng máu mủ gì.
Người giấy trong quan tài được làm to gần bằng người trưởng thành, chỉ hơi mảnh mai hơn, chế tác tinh xảo, sống động như thật.
Trông không giống hàng làm qua loa, nhất định là mời thợ giỏi, tốn nhiều công sức mới xong.
Sau khi mở nửa quan tài, mùi hoa bưởi trong không khí càng nồng nặc hơn, gần như cay xè mắt.
Nơi này rõ ràng là linh đường, vậy mà không có mùi gỗ quan tài, cũng chẳng có mùi hương khói hay nến cháy, chỉ có mùi hoa bưởi lạnh lẽo.
“Tôi không xem.” Giang Quất Bạch tìm một góc ngồi xếp bằng, bất ngờ bị một vật cứng dưới mông làm đau, cậu chửi khẽ một câu, đưa tay ra sau gỡ hẳn chuỗi tiền đồng ở thắt lưng xuống. Muốn ném đi, nhưng lại sợ rời khỏi đây sẽ bị nhà họ Từ nhặt được làm bằng chứng.
Cậu cúi đầu trong góc, chiếc cổ trắng ngần mềm mại hơi nghiêng xuống. Cậu quấn chuỗi tiền cũ kỹ quanh cổ tay, chỉ có thể vụng về dùng một tay buộc sợi chỉ đỏ xâu tiền.
Đầu sợi chỉ đã xù lông và bạc màu hơi nhấc lên, giống như ký sinh trùng lơ lửng trong nước, ngẩng đầu, rồi trong màn đêm mù mịt, thản nhiên xuyên qua đầu kia của sợi chỉ đang kẹp giữa các ngón tay cậu.
Cuối cùng, một nút thắt đẹp đẽ hình thành.
---
Trên mặt người giấy có một lỗ hở ở vị trí miệng, và trong miệng, đặt một miếng vàng.
Miếng vàng có kích cỡ tương tự đồng tiền, nhưng không khoét lỗ giữa, độ dày ước chừng hơn đồng tiền một chút. Dù trong ánh sáng mờ tối, nó vẫn sáng rực, lấp lánh.
Khi Giang Thi Hoa vừa đưa tay lấy miếng vàng từ miệng người giấy, Lý Diểu Diểu đã nhanh như chớp giật lấy, nắm chặt trong tay.
Chậm một nhịp, Giang Thi Hoa lập tức bất mãn:
“Lý Diểu Diểu, trả vàng cho tao.”
“Anh Hoa, bình thường mọi người vẫn nghe lời anh, nhưng đồ tốt ai lấy trước là của người đó. Sao tôi lấy rồi lại phải đưa anh?” Lý Diểu Diểu cầm vàng, lòng bàn tay và lồng ngực nóng bừng vì kích động, vừa lùi lại vừa đề phòng ba người kia đang nhìn chằm chằm.
Giang Thượng:
“Có của thì chia phần chứ.”
Trần Ba Hách gật đầu lia lịa:
“Đúng đó, không có tao và anh Hoa rủ tới đây, thì mày đâu lấy được vàng?”
Giang Quất Bạch ngả đầu vào tường, lười nhác xem cảnh bốn người suýt đánh nhau vì miếng vàng như đang xem trò khỉ.
Lý Tiểu Mao và Trần Cảng đứng gần đó xem một hồi, rồi tìm đến ngồi cạnh Giang Quất Bạch.
“Tiểu Bạch, hay là chúng ta cũng sang chia một chút?” Lý Tiểu Mao thật sự thèm khối vàng kia.
Trần Cảng:
“Ra ngoài rồi hãy tính.”
Lý Tiểu Mao liếm môi:
“Nhưng mà…”
Giang Quất Bạch nhìn về phía linh đường, ngọn đèn trường minh chập chờn, tỏa ra làn sáng trắng mờ. Cậu không rõ sai ở chỗ nào, nhưng từ khi bọn họ chạy vào kho này, cậu đã thấy nhiệt độ bên trong lạnh hơn bên ngoài rất nhiều, và không chỉ là sự chênh lệch nhiệt độ .