Trong rừng bưởi tối om, mấy thiếu niên dáng người gầy gò, từng bước từng bước dò dẫm tiến về phía trước, mãi cho đến khi dừng lại dưới bức tường vây ngoài căn nhà sáng đèn rực rỡ kia.

Con chó đi theo phía sau Giang Quất Bạch cũng ngồi phịch xuống đất, thở hồng hộc. Lông mi cậu đã bị mồ hôi thấm ướt, ngũ quan và đường nét khuôn mặt vốn thanh tú mềm mại, nhưng mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều toát ra khí thế “không dễ động vào” từ khắp người.

Lý Tiểu Mao ngẩng đầu:

“Tiểu Bạch, bọn mình trèo qua được không?”

Chắc là được. Giang Quất Bạch vén áo lau mồ hôi trên trán. Lúc này đang là thời điểm nóng nhất, ban đêm cũng chẳng kém gì ban ngày.

Cậu ngậm một cọng cỏ đuôi chó trong miệng, đôi mắt đen thẳm nhìn thẳng lên bầu trời đêm, hơi nhíu mày lắng nghe Lý Tiểu Mao lảm nhảm bên tai.

Nghĩ mà xem, ở thôn Giang Gia cậu tuy chẳng có tiếng tăm gì hay ho, bị người chán ghét, chó cũng không thèm, nhưng xưa nay chưa từng làm chuyện trộm cắp mờ ám thế này.

Trước kỳ nghỉ hè, Lý Tiểu Mao và Trần Cảng bị một nhóm học sinh trong trường chặn lại. Cả hai cũng biết chút võ vẽ tay chân, nhưng bên kia người đông, lại cao to, kết quả là tiền tiêu vặt trong túi bị lục sạch không còn đồng nào.

Lần đầu, Lý Tiểu Mao và Trần Cảng vì sĩ diện nên không nhờ Giang Quất Bạch giúp lấy lại thể diện, mà tự gọi một nhóm người kéo đến lớp bọn kia đánh.

Không ngờ mới đôi ba câu, lớp trưởng bên đó liền đứng ra nhận chuyện, rồi hai người lại bị đánh cho một trận tơi bời.

Người đó tên Từ Loan, trông yếu ớt như gió thổi là bay, mảnh mai bệnh tật, nhưng ra tay thì cực kỳ tàn nhẫn, một mình đánh cho cả nhóm bọn họ nằm bẹp dí.

Về sau, Lý Tiểu Mao và Trần Cảng mới kể chuyện này cho Giang Quất Bạch nghe.

Giang Quất Bạch vừa nghe liền nói:

Trường mình còn có nhân vật thế này à? Thế thì phải đích thân gặp mới được.

Tưởng rằng phải mất công đi hỏi thăm, không ngờ vừa hỏi một cái là ra ngay — Từ Loan, con trai Từ Mỹ Thư, nhà họ Từ, giàu nứt đố đổ vách, gia đình giàu nhất trấn Từ Gia.

Trấn Từ Gia vốn trồng bưởi bán bưởi, trước đây cũng thành thật mà làm ăn như thế. Nhưng giá thu mua hoa quả trên thị trường cứ bị ép xuống từng tầng một, đến tay nông dân thì bán sỉ chỉ còn mấy hào một cân, đừng nói hòa vốn, đến cuộc sống bình thường cũng khó duy trì.

Thế là, Từ Mỹ Thư vét sạch gia sản, khắp nơi tìm người giới thiệu, xây một nhà máy chế biến. Từ đó, bưởi không còn bán sỉ ra ngoài nữa, mà đưa hết vào nhà máy chế biến; còn loại bưởi bán sỉ thì là giống cao cấp được nuôi trồng đặc biệt, trên thị trường gọi là hàng xa xỉ.

Từ Mỹ Thư là người đầu tiên dám tiên phong, kiếm lời đầy túi. Sau đó, trấn Từ Gia lần lượt xuất hiện thêm những nhà máy tương tự, mấy năm đó còn vì tranh giành đơn hàng mà xảy ra mâu thuẫn. Nhưng rồi họ liên kết lại, đăng ký một thương hiệu riêng.

Hiện giờ, trấn Từ Gia như mặt trời ban trưa, còn thôn Giang Gia bên cạnh vẫn cần cù trồng cam bán cam.

Không ai dám, mà mấy năm nay càng sa sút, cũng chẳng có vốn liếng.

Thậm chí, cam của thôn Giang Gia đôi khi còn phải chở từng chuyến lớn sang nhà máy của trấn Từ Gia để kiếm sống nhờ.

Hôm qua là sinh nhật tám mươi tuổi của bà cụ nhà họ Từ, họ Từ tổ chức tiệc đãi bảy ngày bảy đêm.

Trong khoảng thời gian này, bất kể ngày nào, giờ nào, chỉ cần có khách đến là ngay lập tức có thể bưng ra mâm cơm nóng hổi.

Người ra kẻ vào tấp nập, bọn họ quyết định nhân lúc nước đục thả câu, lẻn vào nhà họ, trùm bao bố lên đầu Từ Loan rồi cho nó một trận nhớ đời.

Lý Tiểu Mao cố nhảy lên để nhìn vào bên trong tường, nhưng vì lùn nên nhảy cũng không tới, đáp xuống đất, bực bội nói:

Tôi nghe nói Từ Mỹ Thư vừa chở về một xe hải sản, cua to hơn cả chậu rửa mặt của tôi, tôi chưa từng thấy con cua nào to thế!

Chắc là cua hoàng đế.

Đắt lắm hả?

Lý Tiểu Mao nuốt nước miếng:

Tiểu Bạch, đợi báo thù xong, bọn mình cũng đi ăn một bữa tiệc đi.

Giang Quất Bạch tựa lưng vào tường, xoa cái đầu chó bên cạnh:

Cậu đánh con trai nhà người ta xong, còn đi ăn tiệc nhà người ta, muốn thì tự đi, tôi không có mặt dày thế đâu.

Là nó đánh tôi trước mà!

Được rồi. Giang Quất Bạch đứng dậy, vươn vai. Áo và quần cậu đều ngắn hơn một chút, quần ngắn lộ ra mắt cá chân trắng nõn, áo ngắn lộ một đoạn eo, cậu kéo kéo vạt áo, ra lệnh: "Lý Tiểu Mao, cậu dựa lên tường, tôi giẫm lên người cậu để trèo, Trần Cảng thì đỡ tôi.

Mấy người bọn họ lớn lên cùng nhau, luôn lấy Giang Quất Bạch làm trung tâm, cậu nói gì thì là như vậy. Hai người kia cũng chẳng có ý kiến gì.

Giang Quất Bạch nhẹ nhàng đạp lên vai Lý Tiểu Mao, hai tay bám vào tường, cánh tay dồn lực, cả người liền bật lên.

Ánh mắt cậu thiếu niên đảo một vòng quanh sân sau, chỉ thấy một con chó sói đang nằm ngủ say trong ổ, nghe thấy động tĩnh cũng chỉ khẽ giật tai, mắt còn chẳng thèm mở.

Tiểu Bạch, thế nào?

Không có ai, để tôi kéo các cậu lên. Giang Quất Bạch đưa tay xuống, trước tiên lôi Trần Cảng lên.

Lý Tiểu Mao phủi bụi trên vai, hai tay không ngừng vẫy:

Kéo tôi lên với!

Giang Quất Bạch gạt tay cậu ta ra:

Đưa con chó của tôi lên trước đã.

Tôi còn không bằng con chó à, Tiểu Bạch!

“Trong này có một con chó sói, Đại Hắc còn hữu dụng hơn cậu.”

Lý Tiểu Mao lập tức cúi người bế Đại Hắc lên đưa qua đầu:

“Nhanh nhanh, Đại Hắc hình như lại béo lên rồi, nặng quá!”

Đại Hắc là con chó Giang Quất Bạch nhặt được trên đường tan học cách đây hai năm. Ông nội cậu bảo chó đen linh lắm, nuôi tốt thì sau này biết đâu lại giúp được chuyện lớn.

Nhưng đến giờ vẫn chưa thấy Đại Hắc có tài cán gì, ngoài ăn và ngủ, ngay cả việc giữ nhà cũng tùy hứng, vui thì sủa vài tiếng vào người qua đường, không vui thì dù có kẻ cạy khóa nhà Giang Quất Bạch cũng làm ngơ.

“Mới hơn ba mươi cân, béo chỗ nào? Giang Quất Bạch để Đại Hắc đứng vững trên tường, chỉ vào con chó sói trong ổ, hạ giọng nói:  ”Lát nữa chúng ta xuống, con chó sói đó giao cho mày."

Không biết Đại Hắc có hiểu không, chỉ thấy nó kẹp chặt đuôi.

“Nghe thấy chưa?” Giang Quất Bạch vỗ bốp vào đầu nó.

Đại Hắc vẫy vẫy đuôi.

Trong lúc đó, Trần Cảng đã kéo được Lý Tiểu Mao lên.

Sân sau nhà họ Từ yên tĩnh, chỉ có mấy bóng đèn trần ở cửa sau bật sáng. Tuy ánh sáng yếu nhưng nhờ ánh đèn của cả căn nhà, sân sau vẫn khá sáng sủa.

“Nhà Từ Mỹ Thư giàu thật đấy! Sân này còn to hơn cả nhà tôi!” Lý Tiểu Mao biết người ở trấn Từ Gia ai cũng khá giả, nhưng giàu như Từ Mỹ Thư thì cả trấn cũng không tìm ra người thứ hai.

Giang Quất Bạch nhảy xuống tường:

“Đi thôi.”

Con chó sói vốn đang ngủ say, vừa nghe tiếng bọn họ đáp xuống đất liền cảnh giác ngồi bật dậy, ánh mắt chuẩn xác nhìn chằm chằm mấy người đang men theo góc tường.

Nó phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp.

Lý Tiểu Mao bị tiếng gầm đó dọa đến run chân, liền đẩy mông Đại Hắc:

“Đại Hắc, lên đi!”

Đại Hắc lại cụp mông trốn ra sau lưng Giang Quất Bạch.

Giang Quất Bạch đá nó một cú:

“Nuôi chó ngàn ngày, dùng chó một thời, lên!”

Chó sói chậm rãi tiến lại gần, tiếng gầm gừ từ cổ họng vang lên khiến người ta sởn gai ốc.

Nó cong lưng, vào tư thế tấn công, nước dãi theo nanh và khóe miệng nhỏ tong tong.

Ngay lúc nó lao tới, Đại Hắc đột nhiên vào trạng thái chiến đấu, cào cào mấy cái xuống nền xi măng rồi lao thẳng vào chó sói.

Đại Hắc được Giang Quất Bạch nuôi khỏe hơn hẳn chó ta bình thường, tứ chi rắn chắc, lông bóng mượt, một cú húc liền làm chó sói lệch hướng. Cả hai con ngã xuống đất, rồi nhanh chóng quấn lấy nhau đánh nhau kịch liệt.

Đây là lần đầu Giang Quất Bạch thấy Đại Hắc đánh nhau, bình thường ở nhà đến cả mèo hoang ven đường cũng có thể tát nó hai cái.

Lý Tiểu Mao sờ tường, ngẩng đầu nhìn toàn bộ căn nhà mái nhọn:

“Căn này không nối với nhà trước, lại nhỏ hơn nhiều.”

Trần Cảng ngồi xổm xuống:

“Đây là kho nhà họ Từ, bình thường bỏ không, mấy hôm nay mừng thọ mới bật đèn.”

“Vãi!” Lý Tiểu Mao càng ấm ức “Cái kho này còn to hơn cả ba nhà chúng ta cộng lại!”

Vừa nói cậu ta vừa nhón chân ngó vào cửa sổ có lắp khung chống trộm, càng nhìn càng thấy lạ, liền kéo Giang Quất Bạch:

“Tiểu Bạch, sao rõ ràng đèn bật mà bên trong lại tối om thế?”

Giang Quất Bạch cũng nhìn vào, dáng cậu cao nên không cần nhón cũng thấy. Nhìn kỹ một lúc, cậu quay sang liếc Lý Tiểu Mao:

“Cậu xem nhiều truyện ma quá rồi đấy.”

Trần Cảng cũng xác nhận:

“Lý Tiểu Mao, cậu bị mơ ngủ à?”

“Không phải, vừa nãy tôi rõ ràng…”

“Có người tới!” Trần Cảng đột ngột nói.

Ba người lập tức vòng qua góc tường trốn.

Người tới là một bà chị dâu nhà họ Từ. Vừa đến liền thấy hai con chó đang đánh nhau, chị ta vỗ đùi, quay người xách chổi:

“Cút! Cút mau! Chó nhà ai mà chạy vào đây quậy phá…”

Vừa mắng vừa đuổi, Đại Hắc cụp đuôi chạy về phía Giang Quất Bạch, chó sói định đuổi theo thì bị chị ta ôm chặt, xích lại rồi kéo về phía trước sân:

“Đi, ra trước xem mày có bị cắn không.”

Chó sói bị lôi đi, còn ngoái lại nhìn Đại Hắc đầy hận thù.

Nhà họ Từ xây mới trong hai năm gần đây, thuê hẳn kiến trúc sư thiết kế. Bên ngoài vẫn giữ phong cách thống nhất của trấn Từ Gia, nhưng bên trong thì xa hoa, chỗ nào cũng toát lên vẻ giàu có, rộng rãi vô cùng.

Ba người lom khom trong cầu thang, loay hoay một lúc với chiếc máy nước âm tường mới lấy được ba cốc nước.

Uống xong, Giang Quất Bạch bóp méo chiếc cốc giấy, nghiến răng:

“Lý Tiểu Mao, Trần Cảng, sao không đi dò đường trước?”

Lý Tiểu Mao trốn sau lưng Trần Cảng.

Trần Cảng nói:

“Tiểu Bạch, chúng ta tìm từng tầng một nhé.”

Đang định lên tầng, từ trên vọng xuống tiếng bước chân dồn dập:

“Đây là phòng của Từ Loan? Không khóa à?”

Tiếng “két” của cánh cửa vang lên trong tai ba người đang phục bên tay vịn cầu thang.

Vài giây sau, tiếng kêu kinh ngạc vang lên:

"Mẹ nó, sao nó lại ở trong phòng? Không phải đang tiếp khách ở ngoài à? Chạy mau!

Bọn họ vừa thấy chủ nhân trong phòng liền sợ hãi quay đầu bỏ chạy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play