Nhung Nhung tròn xoe đôi mắt, hết nhìn người này rồi lại nhìn người kia. Đợi người kia đến gần hơn, cô bé mới phát hiện anh ta thấp hơn anh hai một chút, da cũng trắng hơn anh hai rất nhiều. 

Đột nhiên, Nhung Nhung bừng tỉnh nhớ ra cái đồ tự xưng là [Hệ thống ngăn chặn hắc hóa] kia hình như đã nói với cô bé rằng, cô bé không chỉ có một người anh trai. 

Nhung Nhung: “!!!” 

— Thời gian quay lại vài phút trước — 

Lục Thời Khê đang làm việc ở sau bếp. Lúc anh nghe thấy giọng nói trẻ con ngọt ngào quen thuộc của em gái, liền tháo khẩu trang, găng tay và các vật dụng khác ra đặt sang một bên, sau đó sải bước dài thật nhanh rời khỏi bếp. 

Anh đi đến trước mặt em gái, cúi xuống nhìn ánh mắt đầy nghi ngờ nhân sinh của cô bé, biết ngay bé con lần này lại nhầm mình với anh hai rồi. Chuyện này cũng đâu phải lần một, lần hai. 

Lục Thời Khê khẽ lắc đầu, haizzz, bất lực nói: “Nhung Nhung, anh là anh ba của em, lần này nhớ cho kỹ nhé, đồ ngốc.” 

“Anh ba?” 

Nhung Nhung ngẩng cái đầu của mình lên, nhìn người đang mỉm cười tự xưng là anh ba trước mặt, bé con liền gật đầu thật mạnh: “Dạ, em nhớ rồi.” 

Lục Thời Khê nhẹ nhàng véo đôi má bánh bao mềm mại, phúng phính của em gái, rồi nhìn sang anh hai Lục Thời Châu bên cạnh, hỏi: “Anh hai, hôm nay anh tới có chuyện gấp gì à?” 

“Không có việc gì gấp, nhưng lát nữa anh có chuyện quan trọng muốn thông báo.” Lục Thời Châu vừa lăn xe lăn về phía quầy vừa nói. 

Lục Thời Khê gật đầu, anh liếc thấy khóe môi anh hai khẽ nhếch lên, biết chắc là chuyện tốt. 

Lục Thời Khê đưa Nhung Nhung ngồi vào ghế trong quầy: “Nhung Nhung, ngoan ngoãn ngồi ở đây nhé, đừng chạy lung tung. Anh ba đi lấy đồ ăn cho em, em ở đây đợi một chút nhé.” 

“Dạ.” Nhung Nhung ngoan ngoãn đáp. 

Bây giờ trong đầu cô bé toàn là hình ảnh anh ba, anh ba cũng đẹp trai quá, thật muốn đem cả hai anh trai giấu vào túi. 

Chỉ vài giây sau, Lục Thời Khê cầm một chiếc bánh kem dâu tây nhỏ đến trước mặt em gái, nhẹ nhàng nói: “Nhung Nhung, cho em nè.” 

Nhung Nhung nhìn món đồ mà anh ba vừa mới đưa cho mình, chớp chớp mắt vài cái, vẻ mặt khó hiểu. 

Nhung Nhung: “?” Đây là cái gì? 

Lục Thời Khê nhìn cô em gái đang thắc mắc, giải thích: “Nhung Nhung, đây là bánh kem dâu tây mới mà anh ba làm, em nếm thử xem.” 

Nói rồi, anh dùng thìa nhỏ múc một miếng, đút cho em gái. 

Nhung Nhung theo bản năng há miệng, và ngay khi miếng bánh chạm lưỡi, bé con đã ngây người, bé con yêu cái món gọi là bánh kem dâu tây này mất rồi! Ngọt quá, ngon quá, thích quá đi!

Bé con chìa đôi tay thịt mũm mĩm ra, lấy thìa từ anh ba, rồi sau đó bắt đầu ăn ngấu nghiến. 

Hai cái má phúng phính phồng căng vì đầy bánh, đôi mắt híp lại vì sung sướng, hai chân ngắn đung đưa theo nhịp hạnh phúc. 

Thấy vậy, Lục Thời Khê nhắc nhở: “Đừng ăn nhanh quá.” Rồi sau đó mới yên tâm rời đi, tiếp tục quay lại sau bếp làm bánh kem. 

… 

“Nhung Nhung, cái này cho em.” 

Lục Thời Châu thấy em gái ăn xong cái bánh kem nhỏ, ngoan ngoãn ngồi một mình ở đó, liền lấy từ trong túi áo ra một viên kẹo mà phụ nữ trung niên tặng lúc trước, đưa cho em gái. 

Bởi vì trẻ con không thể ăn quá nhiều kẹo, rất dễ bị sâu răng, nên anh chỉ lấy một viên đưa cho cô bé. 

Nhung Nhung nghe vậy, liền quay đầu lại, vừa thấy viên kẹo trong tay anh hai, mắt cô bé lập tức sáng lên, là cái thứ lấp lánh sáng bóng kia! 

Nhung Nhung: “!!!” 

Lục Thời Châu bóc kẹo, đưa đến miệng em: “Aaa ~ Nhung Nhung há miệng ra nào.” 

Nhung Nhung nhìn thấy anh hai bóc viên kẹo sáng bóng lấp lánh ra, sau lớp giấy lộ ra một thứ tròn tròn, bé con dùng cái mũi ngửi ngửi, nhận thấy là đồ ăn, liền há miệng ra ăn cái thứ tròn tròn kia. 

Ngay lập tức, đôi mắt tròn to vốn đã long lanh nay lại càng mở to hơn, sáng hơn, bé con lắp bắp: “Ngon… ngon quá, anh hai, em còn… còn muốn… nữa.” 

Lục Thời Châu ban đầu không muốn đồng ý, nhưng không thể cưỡng lại được “ánh mắt sát thương” và “cú nghiêng đầu sát thủ” của em gái. 

Cuối cùng, Lục . cưng chiều em gái . Thời Châu bất đắc dĩ đưa thêm một viên kẹo vào đôi tay thịt của bé con: “Nhung Nhung, chỉ được ăn thêm một viên nữa thôi, kẹo ăn nhiều sẽ dễ bị sâu răng.” 

“Dạ, anh hai, em biết rồi.” Nhung Nhung miệng thì ngoan ngoãn đáp, đầu thì cúi xuống không ngẩng lên. 

Lực chú ý của cô bé toàn bộ rơi trên viên kẹo sáng bóng lấp lánh trên tay, bé con thích nhất là những thứ lấp la lấp lánh như này. 

Lục Thời Châu thấy em gái mình nhìn chằm chằm vào viên kẹo, liền mỉm cười lắc đầu. “Những viên còn lại, anh hai giữ hộ, sau này mỗi ngày cho em một viên.” 

“Dạ dạ.” Nhung Nhung gật đầu như gà mổ thóc*. 

Một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt Lục Thời Châu, anh quay về vị trí cũ và tiếp tục công việc đang làm. 

Nhung Nhung thì ngồi trên ghế, mắt dán chặt ngắm những tờ giấy gói của viên kẹo trên móng vuốt thịt nhỏ múp míp của mình. 

Sau khi nhìn một lúc, bé con lấy bàn tay nhỏ nhắn vuốt phẳng nó rồi bỏ vào túi nhỏ bên trái, còn viên chưa ăn, thì bỏ vào túi bên phải của mình. 

Xong việc, Nhung Nhung ngẩng đầu, hướng tầm mắt nhìn những người khác trong cửa hàng. 

——— BẢN EDIT CỦA CH₄ CH₄ ——— 

——————————————— 

* Nguyên tác là [如捣蒜] (như giã tỏi) trong thành ngữ Trung Quốc [磕头如捣蒜]: khấu đầu lạy như giã tỏi. Ý nghĩa cốt lõi của nó là mô tả trạng thái vội vã, khiêm nhường và xấu hổ của một người khi họ cúi đầu và cầu xin lòng thương xót bằng cách so sánh với hành động nhanh chóng “dùng chày giã tỏi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play