Nhung Nhung ở bên cạnh anh hai, đôi tay nhỏ xíu nắm chặt gấu áo anh. Cô nhìn anh hai ấn vào thứ gì đó sáng bóng, một cánh cửa mở ra và trong đó chẳng có thứ gì cả, chỉ là một chiếc hộp lớn trống rỗng.

Cô bé theo anh hai của mình đi vào trong, thấy bàn tay anh ấy chuyển động, cái cửa đóng lại. Một cảm giác hụt hẫng dâng lên, khiến cơ thể nhỏ bé của cô bé run lên. 

Lục Thời Châu cảm thấy bàn tay nhỏ bé trong tay mình đột nhiên siết chặt. Anh đoán em gái mình có lẽ đang sợ hãi, nên bóp nhẹ đôi bàn tay nhỏ bé đó để an ủi: “Nhung Nhung đừng sợ, có anh hai ở đây.” 

“Dạ dạ.” Nhung Nhung gật cái đầu nhỏ của mình. 

Sau khi ra khỏi tiểu khu, cô bé ngắm nhìn thế giới bên ngoài. Mọi thứ mắt cô bé chạm đến đều lạ lẫm. Ánh mắt cô bé liên tục đảo qua đảo lại, thấy rất nhiều người. 

Anh dặn dò: “Nhung Nhung, em phải luôn theo sát anh hai.” 

“Dạ, em biết rồi.” Bàn tay nhỏ bé của Nhung Nhung nắm chặt lấy ống tay áo của anh hai. Ánh mắt quan sát vẫn không dừng lại.

… 

"Cẩn thận, cô không sao chứ?" Lục Thời Châu hỏi. 

Anh giơ tay đỡ người phụ nữ trung niên bên cạnh, bà đang ôm trán và hơi lắc lư, trông như thể bà có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào. 

Mấy giây trước, Lục Thời Châu nhìn thấy một người phụ nữ trung niên, tay cầm túi đứng bên đường, dáng vẻ có chút không ổn. 

Khi chỉ còn cách anh một bước, bà ấy ngã về phía anh. 

Sau khi người phụ nữ trung niên đứng vững lại, bà ấy cảm tạ nói: "Chàng trai trẻ, cảm ơn cậu” 

“Dì ơi, chỉ là một việc nhỏ thôi” 

Anh vừa dứt lời, một giọng nam lo lắng vang lên từ phía sau: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?” 

Ngay sau đó, một người đàn ông cao lớn, chân dài xuất hiện trước mặt Lục Thời Châu. Anh ta mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, trên mũi đeo một cặp kính gọng vàng. 

"A Phó, mới nãy đầu của mẹ đột nhiên cảm thấy choáng váng. Là chàng trai trẻ này đã đỡ mẹ một tay, nếu không, có khả năng là mẹ đã ngã rồi." Người phụ nữ trung niên giải thích với con trai mình là Phó Hoài Viễn. 

Phó Hoài Viễn nghe vậy, liền nhìn sang thiếu niên mặc đồ đen đang ngồi trên xe lăn rồi nói: "Cảm ơn cậu." 

Lục Thời Châu mỉm cười nói: “Đừng khách sáo”. 

Phía bên kia, Nhung Nhung thấy có một quả trái cây rơi xuống đất, liền lắc lắc đôi chân ngắn nhỏ chạy tới, ngồi xổm xuống nhặt lên. 

Quả trái cây rơi xuống có hơi to, một tay Nhung Nhung không cầm lên nổi, phải dùng cả hai bàn tay bụ bẫm nhỏ xíu của mình mới ôm được. Sau khi nhặt xong, cô bé đứng dậy, lon ton chạy đến bên cạnh đối phương. 

“Dì ơi, cho dì nè.” Nhung Nhung giọng non nớt nói. 

Người phụ nữ trung niên dịu dàng đáp: “Cảm ơn con, bạn nhỏ .” Bà nhận lấy quả trái cây, bỏ vào túi rồi lại đưa cho Nhung Nhung mấy viên kẹo được gói bằng giấy màu sắc lấp lánh, sáng bóng. 

Nhung Nhung: “!!!” 

Cô bé nhìn chằm chằm mấy viên kẹo, đôi mắt sáng rực, miệng há hốc thành hình chữ O. Đẹp… đẹp quá, lấp lánh, còn phát sáng. 

Cô bé cầm kẹo trong tay, đôi chân ngắn lạch bạch chạy về phía anh hai Lục Thời Châu, hớn hở giơ tay nhỏ xíu lên: “Anh hai mau xem nè, nó phát sáng, bóng loáng, đẹp lắm luôn!” 

Lục Thời Châu gật đầu: “Ừ, đẹp lắm. Nhung Nhung có muốn nói cảm ơn dì không.” 

Nghe lời, Nhung Nhung ngoảnh đầu lại, quay sang người phụ nữ trung niên, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn dì ạ.” 

Người phụ nữ trung niên mỉm cười nói: “Không cần cảm ơn đâu.” 

Phó Hoài Viễn nhìn cảnh một lớn một nhỏ trước mắt, hơi mỉm cười: “Đây là danh thiếp của tôi. Tôi là bác sĩ, tình cờ đang nghiên cứu về thần kinh học. Nếu như cậu không chê, có thể đến địa chỉ này.” 

Lục Thời Châu nhận lấy tấm danh thiếp, nhìn thấy cái tên quen thuộc trên danh thiếp thì kinh ngạc ngẩng đầu: “Anh… anh là vị bác sĩ Phó danh tiếng lẫy lừng kia sao? Chuyên gia thần kinh hàng đầu trong và ngoài nước. Tôi nghe nói hai năm nay anh đều ở nước ngoài cơ mà.” 

“Đúng vậy, hôm nay tôi vừa mới về nước.” 

Phó Hoài Viễn tiếp lời: “Trên danh thiếp là số điện thoại riêng của tôi, nếu muốn đến thì vui lòng gọi trực tiếp… Xin lỗi, tôi có cuộc gọi.” 

Thấy Phó Hoài Viễn nghe điện thoại có việc, Lục Thời Châu cũng không quấy rầy thêm, liền nói: “Nhung Nhung, mình đi thôi.” 

“Dạ dạ.” Nhung Nhung ngoan ngoãn gật đầu, nhưng ánh mắt đã bị những thứ lạ lẫm xung quanh hấp dẫn. 

Rồi sau đó, hai người cùng nhau đi về phía cửa hàng bánh ngọt. 

… 

Nhung Nhung đi sát bên anh hai, thấy anh bất ngờ dừng lại trước một cửa tiệm. 

Lục Thời Châu dẫn em gái đến cửa hàng nhà mình. Khi anh nhìn thấy người phụ nữ gầy gò, sắc mặt vàng vọt, hốc mắt thâm quầng, cả người tiều tụy đi rất nhiều – chính là mẹ anh, lòng anh chợt chua xót. 

“Mẹ, vất vả cho mẹ rồi.” Lục Thời Châu lăn xe lăn đến gần. 

Nghe anh hai gọi người phụ nữ ấy là “Mẹ”, Nhung Nhung cũng lon ton chạy tới bắt chước: “Mẹ.” 

“Ừm, Nhung Nhung, con phải gọi là ‘Mẹ ơi’ nhé. Hôm nay có ngoan không nào?” Mẹ Khương cúi đầu nhìn con gái, còn khom người nhẹ nhàng véo cái má tròn tròn, mềm mềm, phúng phính của con. 

“Mẹ ơi, con có ngoan mà.” Nhung Nhung nghiêng đầu nhỏ nhìn người phụ nữ dịu dàng kia. 

“Nhung Nhung, có nhớ mẹ không nào?” 

Ngay lúc ấy, Nhung Nhung nhìn thấy từ xa có một người trông giống hệt anh hai, đi về phía mình. 

Nhung Nhung tròn mắt, xịt keo: “???” 

Sa… sao lại có hai ‘anh hai’??? 

⸻ 

✦ Tác giả có lời muốn nói: Chúc ngủ ngon. 🌙 

——— BẢN EDIT CỦA CH₄ CH₄ ——— 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play