“Nhóc heo lười, dậy nào.”

Khi Nhung Nhung vừa lấy lại được ý thức, bên tai đã vang lên một giọng nam dịu dàng. Cô bé theo bản năng mở to mắt, đập ngay vào tầm mắt là một gương mặt vô cùng tuấn tú.

Nhung Nhung: “!!!”

Cô bé chưa bao giờ gặp loài người nào đẹp đến thế. Đôi mắt vốn đã to tròn ướt át lại mở càng to hơn, cái miệng nhỏ khẽ hé ra, ánh mắt dán chặt vào loài người xinh đẹp trước mắt.

Đẹp… đẹp quá… muốn đem hắn về giấu đi quá…

Lục Thời Châu thấy em gái tỉnh dậy, liền nói: “Nhóc heo lười Nhung Nhung, ngủ trưa xong rồi, dậy thôi.”

Nói xong, Lục Thời Châu thấy Nhung Nhung chỉ ngơ ngẩn nhìn mình mà không phản ứng gì, anh cũng chẳng tức giận. Khóe môi anh khẽ cong lên, đưa tay xoa vào cái đầu nhỏ bé của Nhung Nhung, giọng dịu dàng: “Ngoan.”

Nhung Nhung chớp đôi mắt to tròn, ngoan ngoãn nghe lời bò dậy.

Cô bé cúi nhìn mặt đất trước, rồi lại nhìn đôi chân ngắn cũn của mình, sau đó sử dụng đôi chân ngắn ngủn này thử vươn xuống dưới đất, nhưng phát hiện không chạm tới được, đành chậm rãi trượt xuống từ mép giường.

Lục Thời Châu nhìn theo từng cử động của Nhung Nhung, trong mắt càng ngập ý cười. Sau đó anh đẩy bánh xe lăn, đưa Nhung Nhung vào phòng tắm.

Sau khi vào trong phòng tắm, Lục Thời Châu thấy em gái còn hơi ngơ ngác, anh lấy khăn mặt đã vắt sẵn cầm ở trong tay, nhẹ nhàng lau khuôn mặt tròn mũm mĩm như bánh bao của cô bé.

“Được rồi, giờ thì sạch sẽ rồi.”

Sau khi lau mặt xong, Lục Thời Châu lại nhìn mái tóc có chút rối bù của em gái: “Nhung Nhung, để anh hai buộc tóc cho nhé, em ngoan ngoãn không được cựa quậy nhé.”

Nói rồi, anh thành thạo, khéo léo buộc hai búi tóc nhỏ, sau đó lại cài thêm một chiếc kẹp hình dâu tây đáng yêu. “Rồi đấy.”

Nhung Nhung nhìn mình ở trong gương, đưa tay sờ vào cái kẹp hình quả dâu tây, giọng trẻ con ngọt lịm: “Trông xinh đẹp quá, anh.”

Nghe xong lời đó, Lục Thời Châu khẽ cười một tiếng: “Nhung Nhung phải gọi anh là anh hai nhé.”

Nhung Nhung dù trong lòng không hiểu, nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn nghe lời gọi theo: “Anh hai”

Sau đó, Lục Thời Châu đẩy xe lăn đưa em gái vào phòng làm việc.

Đó là một phòng làm việc trang nhã, tối giản. Những kệ sách sáng màu chất đầy sách, trên bàn làm việc tối màu đặt một chiếc máy tính đang khóa màn hình, ánh sáng xanh nhàn nhạt tỏa ra.

Sau khi vào phòng làm việc, Lục Thời Châu bảo em gái ngồi vào chỗ đã được chỉ định. Bình thường khi mẹ và em ba ra tiệm bánh ngọt, anh ở nhà chơi game, em gái vẫn ngồi ở chỗ đó.

“Nhung Nhung ngoan, anh hai đi hâm đồ uống cho em, em cứ ngoan ngoãn ngồi ở đây nhé.” Lục Thời Châu dặn dò.

“Dạ.” Nhung Nhung ngoan ngoãn đáp lại.

Lục Thời Châu nhìn cô em gái ngoan ngoãn của mình, mỉm cười, rồi đẩy xe lăn rời khỏi phòng làm việc.

Nhung Nhung vẫn cứ nhìn chằm chằm vào loài người đẹp trai đó cho đến khi anh khuất bóng khỏi căn phòng này.

【“Đinh!”】Một âm thanh vang lên.

Giây tiếp theo, trong đầu Nhung Nhung có một giọng nói lạ vang lên: 

【“Xin chào ký chủ, chúc mừng ký chủ đã liên kết [Hệ thống Ngăn Chặn Hắc Hóa], bổn hệ thống sẽ tận tâm phục vụ người.】

【Ký chủ, hiện tại người đang ở trong một cuốn tiểu thuyết. Ba mẹ người đều là pháo hôi, các anh trai đều là phản diện.”】

Nhung Nhung nghiêng đầu, chớp đôi mắt to ướt át, vẻ không hiểu.

【Hệ thống tiếp tục: “Ba ngày nữa, phản diện số 1️⃣ [tức là anh hai của ký chủ] sẽ hắc hóa. Nhiệm vụ của ký chủ là ngăn chặn điều đó.”】

Nhung Nhung lắc lắc đôi chân ngắn, động đậy bàn tay mũm mĩm, rồi lờ đi chẳng thèm để ý.

【Hệ thống đợi mãi không có phản hồi, cảm thấy có gì sai sai, rồi hoảng hốt kêu lên: “Hỏng rồi! Liên kết nhầm ký chủ mất rồi!”】

Nhung Nhung tò mò véo cái má bánh bao của mình. Cô bé không dám tin đó là sự thật. Đột nhiên, bản thân mình lại có cơ thể thật.

Nhung Nhung vốn là một con Tỳ Hưu non.

Lúc cô bé có ý thức, cô bé ở trong một không gian trắng xóa mênh mông. Sau khi nhận được một mảnh ký ức truyền thừa ngắn ngủi. Nhung Nhung hiểu ra, hóa ra mình là một con Tỳ Hưu non, thần thú có khả năng chiêu tài tiến bảo, mang lại may mắn, hóa giải tà khí, trấn trạch. 

Nhung Nhung vẫn ngoan ngoãn nằm trong vỏ trứng ấm áp, thoải mái của mình cho đến ba năm sau, khi vỏ trứng nứt ra. Sau khi gặm nhấm vỏ trứng, mới phát hiện thấy mình đang ở một thung lũng đầy tràn linh khí. Nơi đây có rất nhiều loại linh quả khác nhau.

Nhung Nhung ngày nào cũng dùng móng vuốt của mình hái linh quả ăn. Tình trạng này kéo dài khoảng nửa năm. Sau đó, cô bé đến thế giới này.

Trong nửa năm từ khi phá vỏ chui ra, Nhung Nhung đã từng nhiều lần lén xuống núi. Ở nơi đó, cô bé thấy được rất nhiều thú kỳ lạ hai chân, gọi là “loài người”. 

Nghĩ đến đây, Nhung Nhung hoàn hồn. Anh hai… thật sự rất đẹp trai, cô bé chưa từng thấy qua loài người nào đẹp thế.

【“Đinh!”】

【Hệ thống lại cảnh báo một lần nữa: “Ký chủ xin hãy chú ý, phản diện số 1️⃣, [tức anh hai của ký chủ], khả năng hắc hóa sau ba ngày là 100%. Xin hãy nhanh chóng kịp thời giảm thiểu tỉ lệ khả năng hắc hóa này của anh ta.”】

Nhung Nhung nghe mà chẳng hiểu cái thứ ở trong đầu cứ tự xưng là “Hệ Thống” nói lải nhải cái gì, cô bé chỉ tò mò nhìn xung quanh, mọi thứ đối với cô bé đều là những thứ mới mẻ và xa lạ.

——— BẢN EDIT CỦA CH₄ CH₄ ———

———————————————
* Anh hai ở đây là con trưởng trong nhà nhé! Do mình có noted là mình quen gọi con trưởng là anh hai, chị hai… nên trong truyện này mình sử dụng như vậy ạ. Bản gốc tiếng Trung là “Đại ca” nhé! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play