Sau khi nộp bản thảo, Lục Thời Châu bắt đầu suy nghĩ trong đầu về thể loại game tiếp theo mình sẽ làm.

Nửa tiếng sau, anh thấy trên màn hình máy tính hiện thông báo phản hồi từ công ty bên kia. Đối phương tỏ ra rất hài lòng với trò chơi, và hẹn anh vào ngày mai đến công ty để phỏng vấn và ký hợp đồng.

Lục Thời Châu: “!”

Anh không dám tin vào mắt mình khi nhìn câu trả lời của đối phương, anh nhìn đi nhìn lại để chắc chắn đây không phải mơ. Sau khi xác nhận là thật, niềm vui như trào dâng khỏi lồng ngực.

Thật ra trước đây, trong lòng Lục Thời Châu vẫn luôn không nắm chắc. Anh không biết mình có thể thành công hay không. Giờ mọi việc đã ổn thỏa, phí chữa bệnh cho ba cũng đã có nguồn.

Lục Thời Châu nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nghĩ đến ba mình đang nằm viện trong tình trạng người thực vật. Một ngày nọ cách đây nửa năm trước.

Hôm đó là ngày sinh nhật mười tám tuổi của Lục Thời Châu.

Ba Lục dẫn anh cùng nhau đi bộ đến tiệm bánh gần đó để mua bánh sinh nhật. Thật không may, trên đường họ quay trở về thì gặp chuyện ngoài ý muốn.

Hôm đó, trên đường không có mấy người đi bộ. Lúc đèn xanh, Lục Thời Châu và ba Lục đang băng qua vạch kẻ đường dành cho người đi bộ. Đúng lúc hai người họ đang đi đến giữa đường, một chiếc xe bất ngờ lao tới với tốc độ cực nhanh. 

Mọi việc xảy ra quá đột ngột.

Lục Thời Châu chỉ nghe thấy một tiếng "Ầm" thật lớn, cơn đau đớn bắt đầu lan tràn khắp toàn thân, tiếp theo sau đó là cảm giác trời đất quay cuồng, trước mắt anh tối sầm lại, rồi bất tỉnh.

Sau khi tỉnh lại trong bệnh viện, anh mới biết chuyện.

Tài xế gây tai nạn tử vong tại chỗ, hắn ta là một kẻ mồ côi, không thân thích, cũng chưa lập gia đình. Theo điều tra của cảnh sát cho thấy, tài xế đã uống rất nhiều rượu trước khi lái xe, trong lúc say xỉn đã vượt đèn đỏ, rồi lao thẳng vào hai cha con khi họ đang băng qua đường.

Vụ tai nạn xe hơi này không chỉ khiến Lục Thời Châu liệt hai chân, mà thậm chí còn khiến ba Lục trở thành người thực vật.

Lục Thời Châu còn có em trai song sinh tên là Lục Thời Khê.

Bởi vì khi còn trong bụng mẹ, Lục Thời Châu hấp thu phần lớn chất dinh dưỡng, nên sức khỏe của em trai anh từ nhỏ đã không được tốt, thường xuyên phải uống thuốc điều dưỡng.

Ba cha con cần chi phí chữa bệnh rất lớn. Suốt nửa năm qua, tiền tiết kiệm trong nhà đã cạn kiệt, nhà cửa và xe cộ cũng đều được bán đi.

Hiện trong nhà chỉ còn lại chút tiền, nếu không có nguồn thu mới, tháng sau sẽ không đủ trả phí điều trị cho ba Lục.

May thay, khổ tận cam lai.

Lục Thời Châu tin rằng, từ nay người một nhà bọn họ nhất định sẽ tốt lên. Sau khi hồi tưởng xong, anh đưa tay xoa nhẹ mái đầu nhỏ của em gái Nhung Nhung bên cạnh.

Cùng lúc đó, trong đầu Nhung Nhung vang lên tiếng hệ thống:

【Đinh!”】

【“Phản diện số một [tức anh hai của ký chủ], khả năng hắc hóa sau ba ngày giảm xuống còn 30%.”】

【Hệ thống: “???”】

【Nó lại một lần nữa hoang mang, sững sờ. Vì… vì sao khả năng hắc hóa lại giảm nữa rồi?!】

Nhung Nhung lại chẳng thèm để ý giọng nói trong đầu.

Lúc này, cô bé đang tập trung cảm nhận bàn tay lớn đang đặt trên đầu mình, khiến cô bé thoải mái nheo mắt lại.

Lục Thời Châu mỉm cười nói: “Nhung Nhung, nếu như không có gì ngoài ý muốn, thì mai anh hai sẽ bán được trò chơi rồi.”

Nhung Nhung nghe thấy giọng anh hai tràn đầy hưng phấn, nhìn nụ cười của anh, suy nghĩ trong đầu của cô bé lúc này là—

Anh hai cười lên trông lại càng đẹp hơn… thật muốn bắt anh hai về giấu trong hang động của mình…giấu đi luôn.

Ánh mắt Lục Thời Châu tràn đầy dịu dàng: “Nhung Nhung, có muốn đi cùng anh hai đến cửa hàng không?”

Nhung · nghiện sắc đẹp · Nhung mơ mơ màng màng, gật đầu bừa.

Lục Thời Châu đưa ngón tay trỏ chạm nhẹ mũi em gái rồi nói: “Lát nữa ra ngoài, Nhung Nhung phải ở sát bên anh hai, không được chạy lung tung.”

Đúng lúc này, điện thoại của Lục Thời Châu reo lên. Anh cầm lên, nhìn thấy người gọi là ‘Vương Huy’ gọi đến, anh nhấn nút nhận cuộc gọi.

“Thời Châu, cậu đã gửi chưa?”

“Tôi gửi rồi, nhưng mà tôi gửi cho công ty ‘Sáng Thế’ bên kia.”

“Cái gì?! Cậu không có gửi vào công ty tôi giới thiệu cho cậu sao?!”

“Ừ, có vấn đề gì à?” Lục Thời Châu nghe giọng nói bên kia điện thoại đột nhiên trở nên kích động. Rõ ràng là tâm trạng của Vương Huy thay đổi, trong lòng anh mơ hồ cảm thấy có gì đó không thích hợp.

“Không… không có gì, đã gửi là được rồi.”

Lục Thời Châu nghe giọng điệu của Vương Huy nhanh chóng bình tĩnh lại, nhưng trong lòng anh vẫn lưu lại chút cảnh giác, nói chuyện với Vương Huy thêm vài câu, rồi cúp máy.

Sau đó, Lục Thời Châu đưa em gái ra ngoài, định đi đến tiệm bánh ngọt nhà mình.

——— BẢN EDIT CỦA CH₄ CH₄ ———

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play