“Nhung Nhung, cho em này.”
Lục Thời Châu bưng một khay nhỏ vào phòng làm việc, trên khay có hai cái ly, một lớn một nhỏ. Anh đưa chiếc ly nhỏ cho cô em gái đáng yêu của mình.
Nhung Nhung nhìn người anh hai đẹp trai tuấn tú trước mặt, rồi lại nhìn cái món đồ trong tay anh hai đang đưa cho, cô bé tò mò giơ bàn tay mũm mĩm lên, áp hai bên món đồ, cảm nhận được trên bề mặt truyền đến một cảm giác ấm ấm..
Nhung Nhung: “?”
Cái này là thứ gì… thứ này ăn được không?
Nhung Nhung thấy bên trong là chất lỏng màu trắng sữa, liền đưa mũi nhỏ ngửi ngửi thử, cô bé ngửi thấy một mùi hương khó tả nhưng không khó chịu.
Cô bé thử dùng lưỡi liếm nhẹ chất lỏng như nước ở trong ly, rồi sau đó cô bé mím đôi môi nhỏ lại, cảm thấy cũng không tồi! Hai cái móng vuốt thịt nhỏ nâng ly lên, ngửa đầu ra sau uống “ực, ực, ực”.
Lục Thời Châu nhìn thấy điệu bộ uống sữa bò này của em gái, không thể nhịn được cười: “Nhung Nhung, uống chầm chậm thôi, cẩn thận coi chừng bị sặc.”
Nhung Nhung gần như là uống một hơi hết sạch, cô bé liếm vệt sữa trên đôi môi nhỏ: “Anh hai, cái này em muốn nữa.”
Lục Thời Châu mỉm cười: “Được rồi Nhung Nhung, anh hai đi hâm thêm một ly sữa bò nữa cho em.”
“Dạ dạ.” Nhung Nhung gật đầu lia lịa. Thì ra cái chất lỏng màu trắng sữa này gọi là “sữa bò”, uống ngon thật.
Lục Thời Châu xoa đầu cái đầu nhỏ của Nhung Nhung. Để cho cô bé khỏi buồn chán, anh đi đến giá sách rồi lấy vài cuốn truyện tranh cổ tích có hình minh họa: “Nhung Nhung, em xem tạm mấy cuộn truyện tranh cổ tích này trước nhé.”
“Dạ dạ.” Nhung Nhung ngoan ngoãn, gật đầu đáp lại.
Lục Thời Châu thấy em gái đã nhận lấy mấy cuốn truyện, bèn cầm ly, lại đi hâm một ly sữa bò nữa cho em.
Nhung Nhung liếc nhìn bìa truyện cổ tích đầy màu sắc cầm trên tay, rồi lật giở vài trang.
Qua một lúc sau, cô bé đặt đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình lên bàn, hai bàn tay nhỏ nhắn đầy thịt đỡ lấy đôi má phúng phính của mình, tò mò nhìn cái thứ đang phát sáng trên bàn sách.
“Nhung Nhung, sữa bò có rồi đây, nhớ kỹ, lần này uống chầm chậm thôi nhé.” Lục Thời Châu đưa ly sữa mới cho em gái.
Thấy em gái tò mò nhìn máy tính, mới mở miệng nói: “Nhung Nhung, đợi chút nữa, anh hai sẽ bán trò chơi này, bán xong sau đó chúng ta sẽ có tiền chữa bệnh cho ba.”
Nhung Nhung không hiểu ý tứ trong lời nói đó lắm, chỉ phụ họa theo: “Chữa bệnh.”
“Ừ, Nhung Nhung ngoan.” Lục Thời Châu nhìn em gái ngây thơ trong sáng, nói.
Nhung Nhung lại uống một ngụm sữa bò, rồi nhìn qua Lục Thời Châu, đưa ly sữa cho anh nói: “Anh cũng uống.”
Lục Thời Châu nhếch khóe miệng lên, cầm lấy ly sữa, hớp vài ngụm phối hợp cho em vui.
Vài phút sau, thấy em gái đã uống xong sữa bò, Lục Thời Châu cầm lấy khăn giấy lau vết sữa trên miệng cho em: “Nhung Nhung, Miệng em dính gì kìa. Được rồi. Giờ sạch sẽ rồi.”
Nhung Nhung nhìn người anh hai dịu dàng đang cúi đầu trước mặt mình, cô bé cảm nhận được sự chạm nhẹ trên môi. Tầm mắt cô bé chuyển sang hướng chiếc hộp nhỏ ở trên bàn. Mới nãy, anh hai vừa mới lấy từ trong đó ra.
Cô bé giơ móng vuốt nhỏ của mình ra lấy mấy tờ khăn giấy từ trong hộp: “Anh hai”.
“Hử?”
Lục Thời Châu nhìn mấy tờ khăn giấy nhàu nhĩ trong bàn tay nhỏ nhắn của Nhung Nhung, cho rằng cô bé muốn đưa khăn giấy này cho mình. Sau khi cảm ơn một tiếng, anh giơ tay ra định cầm, thì bàn tay đầy thịt kia lại né tránh.
Lục Thời Châu: Chẳng... chẳng lẽ: không phải là cho anh sao?
“Anh hai, lau lau.” Nhung Nhung ngẩng đầu nói.
Ngay lập tức, cô bé đưa bàn tay nhỏ nhỏ lên cao, học theo động tác mà Lục Thời Châu đã làm trước đó, dùng khăn giấy lau miệng cho anh: “Cứ thế này, anh hai cũng sạch sẽ rồi”.
Lục Thời Châu nhìn cô em gái trước mặt đang giúp mình lau miệng. Một thoáng ngạc nhiên thoáng qua trong mắt anh. Sau đó vẻ ngạc nhiên được thay thế bằng nụ cười..
Anh vô cùng vui mừng khi thấy cô em gái hiểu chuyện trước mặt, cúi đầu để cô bé lau miệng cho mình dễ dàng hơn. Cái chạm nhẹ nhàng trên môi khiến anh thấy cảm giác ấm áp len vào tim.
Tiếp đó, Lục Thời Châu nhập mật khẩu để mở khóa máy tính. Anh nhìn chằm chằm vào hai công ty game trên màn hình, một bên trái và một bên phải, phân vân không biết nên bán game cho công ty nào.
Hai công ty game này, là anh đã chọn ra trong số rất nhiều công ty game khác, cụ thể là: Công ty game “Hải Ba” và Công ty game “Sáng Thế”.
Lục Thời Châu nghiêng về phía Công ty game “Hải Ba” hơn, bởi vì nó được bạn cũng phòng cũng là bạn bè tốt của anh, Vương Huy, giới thiệu. Đối phương nói, trò chơi của cậu ấy cũng đã bán cho công ty này.
Vài phút trôi qua.
Lục Thời Châu đặt tay lên con chuột và di chuyển nó về bên phía “Hải Ba”. Anh quyết định bán nó cho công ty này.
“Anh hai”
Lục Thời Châu nghe thấy giọng nói dịu dàng trong trẻo của em gái, bàn tay vừa định bấm nút, dừng lại, anh quay đầu lại và hỏi: “Nhung Nhung, làm sao vậy?”
Nhung Nhung nhìn cái thứ đang phát sáng trên bàn: “Anh hai, cái này là cái gì vậy ạ?”
“Nhung Nhung, anh đang chọn nơi để bán.” Lục Thời Châu giải thích.
Anh nhìn Nhung Nhung, cô bé mơ hồ, nửa hiểu nửa không, cười vài tiếng. Đột nhiên lại hứng thú hỏi: “Nhung Nhung, em thấy hai công ty này, chọn công ty nào thì tốt hơn?”
“Anh hai, chúng ta chọn bên phải, cái bên đó có được không?” Nhung Nhung nhanh chóng mở miệng nói, bàn tay nhỏ mũm mĩm nỗ lực chỉ vào phía bên phải màn hình.
Vài giây trước, Nhung Nhung đột nhiên cảm thấy không thoải mái.
Cô bé là thần thú Tỳ Hưu, có thể chiêu tài tiến bảo. Nếu như cô bé thấy không được thoải mái, điều đó có nghĩa là có điều gì đó chẳng lành sắp xảy ra xung quanh cô bé.
Lục Thời Châu nghe em gái nói như vậy, liền chuyển hướng nhìn sang phía bên phải, tò mò hỏi: “ Nhung Nhung, vì sao em lại chọn công ty này?”
Con ngươi to tròn, linh hoạt của Nhung Nhung đảo vài vòng, giọng mềm mại ngọt ngào nói: “Bởi vì… nó sẽ mang may mắn cho anh.”
Lục Thời Châu nghe được lời này, cũng không xem lời nói này của em gái mình là thật. Anh giơ tay xoa cái đầu nhỏ của Nhung Nhung, cưng chiều nói: “Được, vậy anh sẽ chọn công ty này”.
Anh di chuyển chuột đến công ty game “Sáng Thế”, nhấp để nộp bản thảo.
Nhung Nhung thấy vậy, cảm giác khó chịu trong lòng tan biến, cô bé mỉm cười ngọt ngào, cảm thấy thoải mái toàn thân.
Cùng lúc đó, giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu Nhung Nhung:
【“Đinh!】
【"Phản diện số 1️⃣ [ tức là anh hai của ký chủ], khả năng ba ngày sau sẽ hắc hóa, giảm xuống còn 50%”.】
【Hệ thống vẻ mặt hoang mang: “???”】
【Nghi ngờ “thống sinh”*, tại sao ký chủ cô đều chẳng làm gì, mà khả năng hắc hóa giảm xuống một nửa rồi?! 】
——— BẢN EDIT CỦA CH₄ CH₄ ———
———————————————
* Ý là thay vì nói là nghi ngờ nhân sinh thì ở đây hệ thống nó nói là nghi ngờ thống sinh á -.-