“Bác sĩ nói, Tiểu Lục bị tụ máu chèn ép dây thần kinh, đợi máu bầm tan là sẽ ổn, nhưng không được kích thích bệnh nhân, cố gắng chiều theo hắn. Não người phức tạp lắm, lơ là một cái là hắn thật sự mất trí nhớ, hoặc không cẩn thận thành người thực vật thì phiền phức to!”

Triệu Bình vừa kéo Chu Huyền Thanh đi vừa nói nhanh như súng liên thanh.

“Mẹ với mẹ nó đã bàn bạc rồi, con ở với hắn một thời gian đi, dù sao hắn khỏe mạnh, máu bầm sẽ tan nhanh thôi.”

Chu Huyền Thanh: “Làm con đi lừa gạt tình cảm của Lục Đạo Hành sao?”

“Không được! Nhỡ đâu hắn khôi phục ký ức thì xấu hổ lắm…”

Ngày nào đó Lục Đạo Hành tỉnh lại, phát hiện mọi người đều lừa hắn, loại bạn học cũ tám đời không liên quan như cậu, lại chẳng phải hình mẫu lý tưởng của hắn, Lục Đạo Hành không hận cậu đến chết mới lạ!

Mẹ cậu tiếp tục động lòng trắc ẩn: “Nhưng giờ hắn ỷ lại con, đến rút máu cũng phải có con đi cùng, sợ con bỏ rơi hắn.”

Chu Huyền Thanh thở dài: “Đó là hắn mất trí nhớ…”

Triệu Bình: “Mẹ làm vậy là vì tốt cho con thôi, con nghĩ xem, Tiểu Lục công việc ổn, người lại bảnh bao, trước kia còn đã làm hàng xóm, hiểu tận gốc rễ, con mà bỏ lỡ cái này, về sau đi đâu tìm tốt như vậy?”

Chu Huyền Thanh vô ngữ mà liếc mẹ cậu một cái: “Cho nên bà khiến con lừa hôn hả?!”

Triệu Bình hất tay cậu ra: “Nói khó nghe làm gì? Cái này gọi là giúp đỡ!”

“Con chưa thấy à, dì Đinh của con ở trong đó sắp khóc đến nơi rồi kìa, bà ấy có mỗi một đứa con trai, hồi trẻ bôn ba sự nghiệp, không chăm sóc được con vốn dĩ đã áy náy, chờ Tiểu Lục trưởng thành, lại ra chuyện này.”

“Con nói xem, nếu là thật thành người thực vật, bà ấy nên có bao nhiêu thương tâm.”

Chu Huyền Thanh trong lòng căng thẳng, không tự giác phản bác: “Nào có như vậy nghiêm trọng.”

Một chút máu bầm, liền thành người thực vật?

“Bác sĩ cũng không dám bảo đảm chuyện này, con dám nói sẽ không à?”

Triệu Bình tiếp tục nói: “Hơn nữa vừa rồi cùng Đinh Tuệ nói chuyện phiếm mới biết được, Tiểu Lục hắn tuổi tác nhẹ nhàng, vẫn là phá cách đề bạt giáo sư Hoa Đại, thành tích đến không được, tham dự các loại hạng mục, các loại lĩnh vực đều là người tài ba, cái gì quang học điện học, dù sao toàn bộ quốc gia liền không mấy cái nhân tài như hắn.”

“Nếu là thật đã xảy ra chuyện, quốc gia liền tổn thất một vị lương đống!”

Chu Huyền Thanh: “Thế thì sao?”

Triệu Bình nặng nề mà vỗ hắn, đau đến Chu Huyền Thanh nhe răng trợn mắt.

“Cho nên! Đây là nhiệm vụ chính trị, con đây là vì nước hiến thân, nhiều quang vinh chuyện này! Muốn gác trước kia, đến cho con phát công chương!”

Cái gì mà linh tinh rối loạn.

Mẹ cậu chẳng qua là xem điều kiện nhà người ta, muốn cho hắn ở chung thử xem, không chừng nhân gia khôi phục ký ức sau, có thể thích cậu.

Nào có chuyện tốt như vậy!

Khi bốn người tìm một quán ăn ngồi xuống, Lục Đạo Hành dựa gần Chu Huyền Thanh, thần sắc bất an, đem thực đơn cho cậu, “Em gọi nhé?”

Rõ ràng là dì Đinh Tuệ đã nói chuyện gần xong với hắn.

“Cậu gọi đi, tôi không đói lắm.”

Chu Huyền Thanh không dám nhìn hắn, vốn dĩ Lục Đạo Hành chính là bạch nguyệt quang của cậu, lúc này hai người lại càng có quan hệ giả vờ kết hôn, trong lòng Chu Huyền Thanh rất phức tạp.

Trong lòng cậu, Lục Đạo Hành cho dù có kết hôn cũng nên tìm một người tài giỏi môn đăng hộ đối mới phải.

Cậu đây là cái chuyện gì chứ!

“Tiểu Lục, hè này xong là phải đi học rồi đúng không?”

Lục Đạo Hành gật đầu với Triệu Bình ngồi đối diện, nở nụ cười nhàn nhạt: “Vâng, cháu đã đi làm ở trường rồi.”

Triệu Bình cười tít mắt, nói với Đinh Tuệ bên cạnh: “Hồi cấp ba Tiểu Lục đã nỗ lực rồi, tôi đã biết chắc chắn sau này sẽ có tiền đồ, không giống Chu Chu nhà chúng tôi.”

Đinh Tuệ cũng khách sáo: “Tôi cũng thích Chu Chu lắm, lớn lên ngoan ngoãn, tính cách cũng tốt, không giống A Hành, buồn tẻ lắm.”

Chu Huyền Thanh: Cậu ngại đến nỗi phát bệnh luôn rồi.

Ngón tay đặt trên đùi bỗng nhiên bị chạm vào một chút, Chu Huyền Thanh cúi đầu nhìn xuống, là Lục Đạo Hành.

“Gọi món trứng hấp thanh đạm với mấy món rau, em bị cảm nên không ăn được hải sản.”

Trái tim rối như tơ vò của Chu Huyền Thanh cứ thế được xoa dịu, cho dù trí nhớ có hỗn loạn, Lục Đạo Hành cũng là người có phong thái lịch sự nhất.

Nghĩ vậy, Chu Huyền Thanh hắng giọng một tiếng, đỏ mặt giải thích: “Tôi cũng không phải thích ăn những thứ đó.”

Cậu đâu phải người cá, ngày nào cũng nghĩ ăn cá tôm trong biển đâu!

Lục Đạo Hành nắm chặt ngón tay cậu, vuốt ve từ từ, phảng phất như ngón tay mảnh khảnh kia là một viên ngọc quý giá hắn luôn mang theo bên mình, bất kể ở đâu cũng thích thưởng thức vài cái.

Chu Huyền Thanh chưa từng thân mật với người khác như vậy, lúc ở cùng Doãn Mộ Nho, hai người còn sợ chạm vào nhau đã thấy kinh tởm, càng đừng nói những hành động luyến lưu như này.

Cậu muốn rút tay ra, nhưng tay của Lục Đạo Hành lại ấm áp mềm mại, sờ vào khiến Chu Huyền Thanh mềm nhũn như kẹo bông gòn.

Thật thoải mái……

Đinh Tuệ và Triệu Bình ngồi đối diện vẫn còn đang khen ngợi nhau, một người ra sức khen Lục Đạo Hành thành tích tốt, người lại nho nhã, tính cách dịu dàng.

Người kia thì khen Chu Huyền Thanh đáng yêu, tính cách hoạt bát, là chiếc áo khoác bông nhỏ ấm lòng.

Chu Huyền Thanh thầm so sánh trong lòng, cậu và Lục Đạo Hành hình như cũng có điểm chung, đó là lớn lên không tồi.

“Suy nghĩ gì thế?”

“Nghĩ xem, rốt cuộc ai trong hai chúng ta đẹp trai hơn.”

Chu Huyền Thanh thuận miệng trả lời câu hỏi của hắn, liền đem suy nghĩ trong lòng nói ra.

Lục Đạo Hành cười khẽ một tiếng, ghé sát tai cậu thì thầm: “Em đẹp trai hơn.”

Một lát sau, ý cười càng sâu, hắn quay đầu nghiêm túc nhìn Chu Huyền Thanh, thành thật nói: “Chu Chu đẹp trai hơn.”

Mặt Chu Huyền Thanh nóng bừng, ánh mắt lướt qua vẻ thâm tình trong mắt Lục Đạo Hành, cúi đầu tránh đi.

Ngập ngừng nói: “Tất nhiên rồi!”

Chu Huyền Thanh muốn véo cho mình tỉnh táo, làm ơn đi, Lục Đạo Hành chỉ là đang nói sự thật thôi, không phải đang cầu hôn cậu mà!

Tại sao tim lại đập nhanh như vậy?!

Đáng tiếc ngón tay cậu đang ở trong lòng bàn tay Lục Đạo Hành.

Không phải không muốn rút ra, chỉ là cậu sợ kích thích đến bệnh nhân thôi!

Chu Huyền Thanh tìm một cái cớ, rốt cuộc thì Lục Đạo Hành sau khi mất trí nhớ, yêu cậu đến chết đi được ~

Chu Huyền Thanh cảm giác cả người bay lên, giống như một cánh diều vậy.


Ăn cơm xong, Đinh Tuệ dẫn mấy người đến nơi ở của Lục Đạo Hành, khu nhà ở thế hệ thứ tư, một tầng một hộ, hơn bốn trăm mét vuông.

Trong mắt Chu Huyền Thanh, đây là biệt thự cao cấp.

“A Hành ở nước ngoài làm dự án kiếm được tiền, về nước liền mua căn nhà này.”

Đinh Tuệ rót nước cho bọn họ: “Sau này Chu Chu sẽ ở đây, các con vừa mới kết hôn được một tháng, đồ đạc vẫn chưa kịp dọn đến, vừa đúng lúc mai là cuối tuần, để A Hành cùng con dọn.”

“Sao có thể để bệnh nhân dọn đồ chứ, tôi thấy chỗ này cũng gần ngân hàng của Chu Chu, hắn mỗi ngày mang một chút qua đây, hai ba ngày là xong thôi.”

Triệu Bình đánh giá căn hộ rộng rãi có tầm nhìn cực tốt, càng thêm hài lòng!

Chu Huyền Thanh thì nghe ra từ câu nói đó Đinh Tuệ đã lừa Lục Đạo Hành như thế nào, hóa ra là nói hai người kết hôn gấp.

Một cái cớ rất hay.

“Không cần đâu dì ơi,” nhưng cậu cũng không thể thật sự để Lục Đạo Hành dọn đồ, lỡ lại xảy ra chuyện gì nữa, thì cậu đúng là tội đáng chết vạn lần!

“Đồ của cháu không nhiều, với lại cuối tuần cháu cũng phải đi làm, tan tầm về nhà lấy một chút, ngày hôm sau mang qua đây là được.”

“Vậy được, chuyện của mấy đứa trẻ, chúng ta không nhúng tay vào.”

Triệu Bình xem chừng thời cơ, rủ Đinh Tuệ đi dạo phố, để lại không gian cho hai người.

Người vừa đi, trong phòng khách trống trải, chỉ còn Chu Huyền Thanh và Lục Đạo Hành.

“Lục Đạo Hành, tôi muốn đi vệ sinh.”

“……”

“Cậu có thể buông tay tôi ra được không?!”

Từ nhà hàng trở về, tay của Lục Đạo Hành vẫn chưa buông ra, Chu Huyền Thanh bị dắt đi toát mồ hôi, cũng may hai vị phụ huynh dường như không nhìn thấy.

Còn Đinh Tuệ và Triệu Bình vừa ra khỏi cửa đã nắm tay nhau lặng lẽ buôn chuyện này, Chu Huyền Thanh hoàn toàn không biết.


Từ nhà vệ sinh ra, Chu Huyền Thanh ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.

Nhìn người ở trong phòng bận tới bận lui, Chu Huyền Thanh nghĩ đến lời nói của mẹ cậu, cậu vọt đứng dậy.

“Lục Đạo Hành!”

Lục Đạo Hành từ trong phòng cầm một đôi dép lê ra, ngơ ngác nhìn hắn.

“Một hình tam giác, hai cạnh góc vuông lần lượt là 3 và 4, cạnh huyền là bao nhiêu?”

“Cái gì?”

Chu Huyền Thanh đến gần hắn, nghiêm túc nói: “Định lý Pitago, cậu sẽ không quên cả cái này nữa chứ?”

Lục Đạo Hành: “……”

Chu Huyền Thanh kinh hãi thất sắc, cậu cảm thấy cậu ấy đã quên mất chuyện quan trọng nhất rồi!

Thảm rồi, Lục Đạo Hành sẽ không ngay cả môn toán mà hắn thích nhất cũng đã quên rồi chứ!

“5.”

Cảm xúc bi thương của Chu Huyền Thanh còn chưa trào lên, đã bị dập tắt.

May quá, chỉ số thông minh vẫn còn, không vứt mất chén cơm.

Vậy thì yên tâm rồi, Chu Huyền Thanh xoay người, muốn quay lại nằm nghỉ.

“Vợ, anh sẽ cố gắng kiếm tiền, xin nhiều bằng sáng chế, làm nhiều dự án, còn có hợp tác với doanh nghiệp, mỗi năm đều có bảy đến tám con số.”

Chu Huyền Thanh vừa cảm thán người này thật biết kiếm tiền, vừa thầm mắng: Vẫn là thích ra vẻ như vậy.

Hồi còn học cấp ba, Lục Đạo Hành ngồi bên cạnh cậu, mỗi lần bài thi phát xuống, đều cố ý mở ra, sợ Chu Huyền Thanh không thấy rõ con số 150 màu đỏ tươi đó!

Lúc đó, mặc dù Lục Đạo Hành là bạch nguyệt quang của cậu, nhưng mỗi lần phát bài thi, Chu Huyền Thanh thực sự rất áp lực!

“Cho nên, không cần lo lắng anh nuôi em không nổi.”

Giọng nói của Lục Đạo Hành vang lên bên tai cậu, giọng nói không còn ngây ngô như hồi cấp ba, trầm thấp hữu lực, giống như một lời hứa hẹn.

Tai của Chu Huyền Thanh ngứa lên: “… Thật ra thì không cần.”

Dù sao cậu đến ở đây, không chỉ lừa người, còn có thể ngủ thêm nửa tiếng, xem như chiếm được tiện nghi.

“Vậy em có thể cởi bao giày ra trước không?”

Chu Huyền Thanh nghe lời hắn nói, nhìn xuống chân mình.

Vừa nãy ở gần cửa, thấy Đinh Tuệ và Triệu Bình đều đi bao giày, Chu Huyền Thanh cũng đi theo, lúc này nhìn thấy đôi dép lê trong tay Lục Đạo Hành, mới nhớ ra mình sau này sẽ ở đây.

“Được.”

Đôi dép này hình như không phải mới, chắc là Lục Đạo Hành đã dùng rồi.

Không ngờ hắn lại có sở thích này.

Chu Huyền Thanh nhìn đôi dép lê màu hồng nam tính, nén cười thầm mắng.

Giọng của Lục Đạo Hành rất nhẹ, nói một tiếng: “Vừa vặn.”

Chu Huyền Thanh dẫm lên đi hai bước: “Thật trùng hợp, dép lê của cậu rất vừa chân tôi.”

Cứ như là mua riêng cho cậu vậy.

Lục Đạo Hành nhíu mày hồi lâu, đi theo thả lỏng, trên mặt trở nên vô cùng nhẹ nhàng, mỉm cười nhìn về phía Chu Huyền Thanh.

“Anh đã nói rồi mà, chuyện lớn như kết hôn của chúng ta, sao có thể nhớ nhầm được.”

“Vợ, đây là giày của em mà!”

Chu Huyền Thanh:???

“Hả?”

Tiếp đó, Lục Đạo Hành nắm tay cậu, đi về phía phòng ngủ chính: “Em xem.”

“Đây là khăn lông, bàn chải đánh răng, còn có cái ly của em.”

“Còn có dao cạo râu…”

Chu Huyền Thanh:!!!

“Đù!”

Kinh ngạc đến mức phải chửi thề.

Phòng ngủ chính trong phòng vệ sinh, có bàn chải đánh răng cho tình nhân, ly nước màu trắng xám cùng loại, ngay cả dao cạo râu cũng là cùng nhãn hiệu.

“Lục Đạo Hành, cậu yêu đương?!”

Chu Huyền Thanh tuy rằng ngập ngừng đồng ý với Triệu Bình và Đinh Tuệ, tuy rằng đối với Lục Đạo Hành có chút chút thích, nhưng làm tiểu tam thì cậu tuyệt đối không làm!

Lục Đạo Hành kỳ lạ nhìn cậu: “Hai chúng ta tân hôn, cùng yêu đương chắc không khác nhau lắm.”

Chu Huyền Thanh dẫm lên đôi dép lê màu hồng, gào thét trong lòng.

Hắn có ý đó đâu cơ chứ?!

Chẳng lẽ cậu còn không biết mình có đến nhà Lục Đạo Hành bao giờ chưa sao?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play