Cuối hè, cái nóng vẫn còn oi ả.
Chu Huyền Thanh mở chiếc xe máy điện cũ nát đến chỗ làm thì vừa đúng 7 giờ 20.
Gỡ mũ bảo hiểm ra, mái tóc ướt sũng. Chiếc áo sơ mi xanh nhạt dính chặt vào người, vừa nhớp nháp vừa khó chịu.
“Hú… nóng chết!”
Cậu liếc nhìn bầu trời xám xịt rồi lùi xe máy điện vào trong, hy vọng sẽ tránh được mưa.
Vắt áo vest lên cổ tay, cậu nhanh chóng mở cửa cuốn của ngân hàng.
Chi nhánh của họ là tuyến đầu tiên, còn Chu Huyền Thanh là một trong những người xui xẻo phải trực ca sớm nhất.
7 giờ 30, xe tiền đến đúng giờ.
Chờ đến khi giao ca, kiểm tra xong xuôi, đăng nhập hệ thống, Chu Huyền Thanh mới bắt đầu ăn bữa sáng đã nguội ngắt.
“Tiểu Chu này, đến sớm vậy à?”
Chú bảo vệ sảnh mang theo một ly trà đặc đi vào.
“Chú, cháu ngày nào cũng 7 giờ đến mà…”
Chú bảo vệ nhấp một ngụm trà, nghe lời than vãn nhỏ nhẹ của cậu thì chẳng mấy bận tâm, “Biết làm sao được, ngân hàng chúng ta, hoặc là mấy cô gái xinh đẹp, hoặc là quản lý giám đốc, hoặc là…”
“Hì hì, cháu thấy chú tuổi cũng cao rồi đúng không? Chú giúp được gì đâu.”
À, hóa ra chỉ có mình cậu là trâu ngựa.
Chu Huyền Thanh cảm giác cái bánh bao ẩm ướt trong tay chẳng còn ngon, càng giống như bã rơm khó nuốt.
Đúng là thức ăn của trâu ngựa, loại hạ đẳng nhất!
Lúc này còn sớm, thời tiết hôm nay cũng không tốt, không có khách hàng nào đến gõ cửa nên chú bảo vệ rất thoải mái ngồi lại trò chuyện với cậu.
“Chú đây nha, cũng thương cho cháu.”
Chu Huyền Thanh nuốt xuống nửa cái bánh bao: Haha.
Tuần trước chú còn cố tình đẩy khách khó chơi sang quầy của tôi.
“Tiếp xe tiền đâu có tốn sức, sao có thể để cháu làm một mình mãi được, các giao dịch viên khác còn được thay phiên mà!”
Chu Huyền Thanh: Vậy chú đi góp ý với quản lý của chúng cháu đi…
“Phải nói, vẫn là do cháu số đen thôi, cháu xem tổng cộng ba quầy, người ta có con thì có con, yêu đương thì yêu đương. Cháu lại chẳng yêu đương, cũng không kết hôn, mỗi ngày không có việc gì làm, thế này chẳng phải đúng lúc bị gọi đi lính à!”
Chu Huyền Thanh nghẹn một miếng bánh bao trong cổ họng, mắc nghẹn đến mức phải đấm ngực.
“Quê chú có một cô bé, vừa lên đây tìm việc, người kiên định chịu làm, có điều kiện hơi thiếu một chút, hay là, gặp mặt xem sao?”
Chu Huyền Thanh vội vàng lấy ly nước, ực một ngụm lớn mới từ từ lấy lại hơi.
“Chú, cháu cảm ơn ạ, tôi tạm thời không tính đến việc mai mối.”
“Người ta giỏi lắm, lương cao hơn cháu, lại còn nuôi bốn đứa em trai đấy…”
Chu Huyền Thanh chuồn lẹ, chạy nhanh.
Không chờ cậu ăn hết bánh bao thì đã đến 8 giờ 30, đồng nghiệp cũng dần đến nơi. Chu Huyền Thanh đặt bánh bao sang một bên, khoác áo vest vào, chuẩn bị họp.
Chi nhánh của họ, tổng cộng cũng chẳng có mấy người, một giám đốc, một phó giám đốc ngân hàng, cộng thêm một quản lý cùng một giám đốc sảnh, ba giám đốc khách hàng, ba giao dịch viên.
Và một chú bảo vệ chuyên gia lêu lổng.
Mà Chu Huyền Thanh, là con trâu ngựa thuần túy nhất ở đây, loại không có hậu thuẫn gì.
“Đầu tháng rồi, tháng này chỉ tiêu cũng phải đạt nhé!”
“Gửi tiền tiết kiệm, cho vay số nhỏ, khoản vay dự án, còn có bảo hiểm, quỹ, mở thẻ…”
Anh quản lý mỗi lần đọc một hạng mục, Chu Huyền Thanh lại cúi đầu một lần, thẳng đến khi nghe được tên của mình.
“Chu Huyền Thanh, tháng trước chi nhánh chúng ta cậu là người hoàn thành kém nhất! Tháng này bắt đầu, buổi tối thời gian quảng bá sản phẩm nhiều hơn một giờ, còn có buổi huấn luyện cuối tuần, cậu cũng tích cực cố gắng lên, ngân hàng tài nguyên nhiều như vậy, thế nào lại chỉ mình cậu không kéo được khách hàng…”
Bang bang bang ——
Chu Huyền Thanh cảm thấy có người dùng đá đập vào đầu mình, nếu không sao lại bắt đầu đau đầu thế này?!
Đây đâu phải họp hành gì, quả thực có thể gọi là hội nghị phê phán cậu!
Khi tan họp, Từ Vi đi bên cạnh cậu nói nhỏ: “Cậu sao mà ngốc vậy, dùng tiền lương mình mua một chút, lừa gạt cho qua đi chứ!”
Từ Vi là đồng nghiệp sáng nay cùng cậu tiếp xe tiền, cũng là cô gái đang yêu trong lời chú bảo vệ.
Chu Huyền Thanh thở dài, “Tôi một tháng mới có 4000, tiền thuê nhà, điện nước, sinh hoạt phí, mua bảo hiểm xong còn có thể mua thêm một sợi dây thừng nữa.”
Nhưng không giống các cô ấy, thành tích hoàn thành tốt, cũng không bị trừ lương, mỗi tháng hơn chục triệu.
Từ Vi không hiểu ra sao, “Mua dây thừng làm gì?”
Chu Huyền Thanh dùng ngón tay chỉ vào cửa lớn, kéo dài giọng nói: “Mua một sợi dây thừng treo cổ ở cửa ngân hàng!”
Từ Vi che miệng không dám cười thành tiếng, đóng cửa sắt xong mới an ủi cậu, “Ôi trời, đừng khó chịu, chờ tôi về nhà hỏi xem, không chừng tháng này có thể giúp cậu một tay.”
Chị Lý quầy bên cạnh thò đầu ra, “Có người ở chỗ tôi gửi tiền, tôi cũng sẽ nhập vào tài khoản của cậu.”
“Thật không? Vậy tôi cảm ơn hai người trước nhé.” Chu Huyền Thanh cũng không khách sáo với họ.
Nếu không thì sao lại nói cậu là con trâu ngựa thuần túy nhất ở đây, chồng chị Lý làm công trình, ra vào hàng trăm triệu, nhà Từ Vi ba đời làm ngân hàng, tài nguyên một giây là có ngay.
Chỉ có Chu Huyền Thanh, học lên thạc sĩ, liều mạng thi vào, kết quả tháng nào cũng không đạt chỉ tiêu.
Không kịp tiếc thương những thành tích đó, đúng 9 giờ, đã có khách hàng đến làm nghiệp vụ.
Chu Huyền Thanh lập tức giơ lên nụ cười giả tạo chuẩn mực, nhấc tay nói: “Chào ngài, ngài cần làm nghiệp vụ gì ạ?”
“Rút tiền, năm mươi nghìn.”
“Vâng, xin hỏi ngài dùng vào việc gì ạ?”
“Liên quan gì đến cậu?”
Chu Huyền Thanh: “……”
“Tôi muốn khiếu nại cậu! Thăm dò riêng tư của khách hàng!”
Được rồi!
Khóe miệng Chu Huyền Thanh cứng đờ, vừa định giải thích, khách hàng ngoài cửa kính đã bắt đầu gọi điện thoại.
“Khoan đã…”
Cậu sốt ruột ngăn lại đối diện, ngay cả quy trình chuẩn cũng không kịp làm.
“… Số hiệu của cậu là XXXX, thái độ phục vụ lại còn tệ,” người đàn ông kiêu ngạo liếc cậu một cái, “Ngay cả nụ cười cũng không có, cứ như tôi nợ tiền cậu vậy!”
Chu Huyền Thanh nhìn mắt đại môn chỗ, hai mắt vô hồn.
Cũng không biết hiện tại nơi nào có bán dây ni lông, cái ca B này cậu không muốn làm thêm một giây nào nữa, cậu chỉ rất muốn chết!
Thật vất vả nhịn đến giữa trưa, chờ đến khi chị Lý và các cô ấy ăn xong quay về, Chu Huyền Thanh mới đóng trung tâm hệ thống, khóa chặt cái rương, rồi đi ra ngoài ăn cơm.
Một bên ăn cơm, một bên viết kiểm điểm.
Đang viết thì có người gửi cho cậu một trang web. Chu Huyền Thanh nhấp vào, giữa những hàng chữ dày đặc, khuôn mặt ở góc trên bên trái rất đáng chú ý.
Nửa cao cổ áo len, ngoài khoác một chiếc áo khoác lông cừu, tóc chia ngôi 3/7, xịt keo, mỗi sợi đều đẹp.
Người trên ảnh, mang theo nụ cười nhàn nhạt, ôn hòa mà khách khí.
Chu Huyền Thanh quên cả nhai cơm, người nhắn tin kia dường như vẫn chưa thỏa mãn, trực tiếp gọi điện thoại cho cậu.
“Người bận rộn, thấy tin nhắn tôi gửi cho cậu chưa?”
Chu Huyền Thanh uống một ngụm thủy, hoàn hồn nói: “Tôi lại không mù.”
“Sách! Như thế nào cho ba cậu nói chuyện đâu, tôi đây chính là tin tức nóng hổi, trang web mới vừa đổi mới, tôi nhìn thấy là lập tức chuyển cho cậu xem, đủ ý nghĩa chưa!”
Chu Huyền Thanh: “Doãn Mộ Nho, cậu phát cái này cho tôi xem, sẽ chỉ làm tôi chết nhanh hơn thôi.”
Doãn Mộ Nho oan ức, “Sao có thể? Lục Đạo Hành chính là nam thần của cậu, nam thần của cậu về nước rồi, còn làm phó giáo sư ở Hoa Đại.”
“Phó giáo sư 26 tuổi đấy, kể từ trước đến giờ, cả nước cũng không có mấy người!”
“Cho nên mới nói chứ,” Chu Huyền Thanh chẳng còn cảm giác ngon miệng, buông đũa, “Cậu bảo người ta cùng chúng ta đi học, sao lại ưu tú đến thế?”
“Cậu nhìn chúng ta xem…”
Doãn Mộ Nho này nhưng không đồng ý, “Nói mình cậu là được rồi, tôi không muốn so với hắn đâu.”
Lục Đạo Hành cùng họ học chung một trường cấp ba, thành tích từ đầu năm lớp 10 đến tốt nghiệp cấp 3, chưa bao giờ lọt ra khỏi top 3 toàn khối.
“Chu Chu này, chúng ta chấp nhận số phận đi, cái này không liên quan đến nỗ lực, hoàn toàn dựa vào chỉ số thông minh, chúng ta làm gì có cái chỉ số thông minh đấy!”
Chu Huyền Thanh cười, “Cậu đó là thiểu năng trí tuệ! Tôi không giống, lúc trước Lục Đạo Hành cùng tôi là bạn cùng bàn, còn giúp tôi phụ đạo một đoạn thời gian, nếu không tôi cũng không thể thi đỗ hoa đại.”
Cậu vẫn có chút chỉ số thông minh sao!
Doãn Mộ Nho: “Xì, tôi chẳng phải cũng thi đỗ?”
Tuy rằng là bị điều phối đến một chuyên ngành chẳng mấy ai để ý.
Chu Huyền Thanh: “Cậu đó là học kiến thức second-hand của tôi!”
“Còn không mau quỳ xuống tạ ơn ba cậu.”
Doãn Mộ Nho: “Tôi tạ ơn cậu? Tôi mà muốn cảm ơn, thì cũng phải cảm ơn Lục Đạo Hành mới đúng chứ.”
“Chính là lúc trước hắn lại trực tiếp xuất ngoại, tôi còn chưa kịp mời hắn đi ăn cơm nữa!”
Rất tiếc nuối, mặc dù lúc ấy Lục Đạo Hành khả năng căn bản là không nghĩ quen biết hắn, nhưng ai bảo bản thân lại là bạn thân với Chu Huyền Thanh, mà Chu Huyền Thanh lại là Lục Đạo Hành ngồi cùng bàn đâu.
Chu Huyền Thanh nhìn đồng hồ, thời gian ăn cơm sắp hết.
“Được rồi, không có thời gian cùng cậu trò chuyện, nhớ đem tiền gửi vào chỗ tôi, sáng nay lại bị quản lý phê rồi.”
Doãn Mộ Nho: “Cái gì? Dám mắng con trai tôi, bảo hắn chờ, lát nữa tôi liền đi mua vé số, trúng giải nhất xổ số sau lấy tiền tạp xuyên các cậu ngân hàng……”
Chu Huyền Thanh không chờ hắn nói xong, trực tiếp cúp máy.
Rốt cuộc, cùng người làm mộng tưởng hão huyền chẳng có gì để nói.
Buổi chiều 5 điểm, Chu Huyền Thanh mới vừa lật tấm bảng “Tạm ngừng giao dịch” lại, thì nhận được điện thoại của mẹ cậu.
“Bảo bối, tan làm rồi à?”
Chu Huyền Thanh: “Không đâu, chuyện gì?”
“Không phải đã đến 5 điểm? Sao còn chưa về?”
Chu Huyền Thanh nói một ngày nói, giọng nói đã khản đặc, “5 điểm là giờ đóng cửa cuốn của ngân hàng chúng con thôi.”
Ngay cả chú bảo vệ chi nhánh của họ cũng không dám tan làm sớm như vậy.
Càng miễn bàn Chu Huyền Thanh, người có thành tích liên tục không đạt chỉ tiêu.
“Mẹ rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
“Mẹ cho cậu tìm một đối tượng mai mối…”
Lời còn chưa dứt, Chu Huyền Thanh chạy nhanh cắt lời bà, “Mẹ, con đang bận, cái này không nóng nảy.”
“Này! Thằng bé này, chuyện cả đời không vội, cái gì mới gấp đây?”
Chu Huyền Thanh: “Bây giờ con sốt ruột nhất, là công trạng của con, mấy bà bạn nhảy của mẹ ấy, có muốn mở thẻ, gửi tiền, vay, mua bảo hiểm không…”
“Được rồi được rồi, con bận, tối mẹ gọi lại cho.”
Chu Huyền Thanh nhìn cắt đứt điện thoại, khẽ cười một tiếng, bởi vì công việc này của cậu mà mẹ cậu đã bị cậu làm phiền đến chết rồi.
Lúc mới thi vào, mẹ cậu còn cảm thấy vô cùng kiêu hãnh, cảm thấy đứa con trai bà vất vả nuôi dưỡng cuối cùng cũng có tiền đồ, nếu không phải Chu Huyền Thanh kéo lại thì kiểu gì bà cũng khoe khắp các nhóm bạn nhảy của mình.
Nhưng hiện tại Chu Huyền Thanh đi làm còn không đến một năm, nhiệm vụ mỗi ngày của mẹ cậu, chính là đi ra ngoài tiếp thị cho cậu, vì thế không chỉ bị người ta khó chịu mà có người vừa thấy bà đã tránh xa.
Dần dần, bà cũng bắt đầu chán ghét công việc này của cậu, bà không rõ, ngân hàng chẳng phải là chỗ gửi tiền rút tiền sao, sao lại còn phải bán đồ vật?
10 giờ tối, Chu Huyền Thanh vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thoại cho mẹ cậu.
“Mẹ cho con nói a, cái này tương thân đối tượng đến không được, là thầy đại học! Trong nhà hắn, trước kia còn cùng chúng ta là hàng xóm đâu!”
Chu Huyền Thanh khom lưng đem xe điện trên chỗ ngồi thủy lau khô, một tay đẩy ra, hạ quá mưa to buổi tối, mang theo nhè nhẹ gió lạnh, thổi đến người thực thoải mái.
Tâm tình Chu Huyền Thanh cũng đi theo hảo không ít.
“Thầy giáo sư như người ta sao có thể nhìn trúng con, có phải mẹ lại đi khoác lác rồi không?”
Hơn nữa đều là thầy giáo sư, không phải hơn bốn mươi, cũng là 50 nhiều lão nhân, mẹ cậu cũng dám đồng ý!