Sắc mặt Dương ma ma vô cùng khó coi, tức giận đến mức run cả người.

Tứ tiểu thư nhu nhược này dám… dám xé nát Nữ giới mà Đại phu nhân đưa tới! Quá to gan!
Đám tỳ nữ theo hầu cũng trợn mắt há hốc mồm. Trong lòng âm thầm đoán, chẳng lẽ vì bị từ hôn mà Tứ tiểu thư chịu đả kích quá nặng, nên tính tình mới thay đổi đột ngột như vậy?

Đúng rồi, hẳn là thế. Các nha hoàn thạo tin đã nói rằng, Tứ tiểu thư từng thốt trước mặt lão phu nhân: “Chỉ cần có thể gả cho Định Quốc Công, cho dù có chết, cũng không hối hận.”

E rằng nàng đang muốn tự tận.
Đám tỳ nữ trong lòng run rẩy. Đừng tưởng Tứ tiểu thư nhà mình yếu đuối, một khi ra tay tàn nhẫn thì cũng khiến người ta phải kinh sợ.

Khương Nịnh Bảo ngẩng mắt nhìn Dương ma ma, như thể chẳng hề thấy gương mặt âm trầm của bà ta, khóe môi khẽ nhếch, giọng lạnh như băng:
“Dương ma ma, ngươi về nói với Đại bá mẫu, mấy quyển Nữ giới này bà ấy đưa bao nhiêu, ta sẽ xé bấy nhiêu.”

Dương ma ma trừng mắt, rồi tức giận bỏ đi cùng đám tỳ nữ.
Khương Nịnh Bảo bưng chén trà nhấp một ngụm, thầm nghĩ: Đại bá mẫu ra tay thật nhanh. Nếu là Khương lão phu nhân đích thân mang tới, nàng còn nể mặt mà không xé, chỉ đành nuốt giận.

Nhưng Dương ma ma… chỉ là một lão yêu bà mượn oai hùm.
Năm xưa, con gái bà ta không thể leo lên giường cha nàng, lại bị ông nhục nhã bán đi. Từ đó, bà ta ôm hận với chi thứ hai. Khi cha mẹ nàng còn, bà ta không dám manh động; đến lúc họ mất, tiểu thư đích thứ hai là nàng không còn chỗ dựa, Dương ma ma lại có Đại phu nhân Trương thị chống lưng, gan càng lớn, không ngừng giở trò khiêu khích.

Khương Nịnh Bảo cười lạnh.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, rồi một giọng lãnh đạm xen chút thấp thỏm cất lên:
“Tứ tỷ, tỷ đang ở đâu?”

Nàng không ngờ Ngũ muội Khương Minh Dao lại tới, bèn nhàn nhạt đáp:
“Vào đi.”

Ngũ muội này tính tình lãnh đạm, tam quan ngay thẳng, chẳng giống Đại phu nhân Trương thị chút nào. Nhưng thời nay, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, nàng vẫn phải gả cho đệ ruột của Tạ Cảnh Dực. Trong nguyên tác, sau khi xuất giá, vì áy náy với Khương Nịnh Bảo, Minh Dao từng âm thầm giúp nàng nhiều lần. Về sau, chuyện bị Tạ Cảnh Dực và nữ chủ tra ra, cộng thêm không sinh được con, nàng bị trượng phu ghét bỏ, đẩy vào từ đường, làm bạn với kinh Phật.

Khương Nịnh Bảo thầm than: đôi khi, làm người không nên quá thẳng thắn.

Khương Minh Dao bước vào một mình. Nàng vừa vào đã thấy những trang giấy rách vương vãi trên đất. Nhìn kỹ mới nhận ra đó là Nữ giới. Nghĩ đến việc vừa gặp Dương ma ma ngoài đường, lòng nàng chùng xuống, mím môi, giọng mang theo áy náy:
“Tứ tỷ, thực xin lỗi.”

Khương Nịnh Bảo mỉm cười, gọi muội lại gần, rót cho một chén trà:
“Ngũ muội, không liên quan đến muội, đừng để trong lòng. Đây là trà xuân Diêu chưởng quầy vừa đưa tới, muội nếm thử xem.”

Khương Minh Dao ngồi xuống, nhấp một ngụm. Vị trà hơi đắng, trượt qua yết hầu, khiến lòng nàng chậm rãi yên tĩnh lại. Nhìn gương mặt bình thản của Tứ tỷ, nàng khẽ nói:
“Tứ tỷ, tổ mẫu và nương muốn muội… muốn muội kết thân với Tạ Cảnh Huy của chi thứ hai Tạ gia.”
Nàng mím môi:
“Nhưng muội không muốn. Muội không muốn dẫm lên Tứ tỷ để kết thân với hắn.”

Khương Nịnh Bảo sớm đã biết mưu tính của Trương thị. Trong nguyên tác, nàng chết sống không chịu từ hôn, khiến Đại phu nhân lén thỏa thuận với phủ Định Quốc Công, ép hủy hôn ước, lợi ích đều vào tay Trương thị.
Giờ nàng chẳng quyến luyến gì chuyện này, còn buông lời muốn gả cho Định Quốc Công, khiến kế hoạch của bọn họ đổ bể. Vận mệnh của Minh Dao vẫn chẳng thay đổi, việc nàng gả cho Tạ Cảnh Huy là chuyện đã định.

“Ngũ muội, Tạ Cảnh Huy chỉ cần muội không chạm đến giới hạn của hắn, thì vẫn là người tốt.” Khương Nịnh Bảo ôn hòa nói.

Trong nguyên tác, ban đầu Tạ Cảnh Huy có tình ý với Minh Dao. Chỉ cần nàng hòa nhã, đừng vì áy náy mà xa cách, tránh để người khác ly gián, chưa chắc họ đã không hạnh phúc. Đôi khi, một thay đổi nhỏ cũng đủ xoay chuyển vận mệnh.

Khương Minh Dao ngẩng lên, lúng túng hỏi:
“Tứ tỷ… tỷ không tức giận sao?”
“Có gì phải tức giận? Ta chỉ là cháu gái, muội mới là con gái ruột của Đại bá mẫu. Ai gần ai xa, vừa nhìn là rõ. Ta đã nói, ta kính trọng Định Quốc Công. Nếu có thể gả cho ngài ấy, cho dù chết cũng không hối hận.”

Nụ cười nàng dịu dàng như nước, nhưng trong thâm tâm, đó chỉ là lời dối trá. Khương Nịnh Bảo vốn quý trọng sinh mạng.
Thể chất nàng kỳ lạ: ngoài việc hao hết thọ mệnh hoặc tự tận, lửa rừng cũng không thiêu diệt nổi, gió xuân vừa thổi lại hồi sinh. Sinh mệnh nàng kiên cường đến mức đáng sợ.

Cho nên Định Quốc Công… nàng cũng muốn xem thử. Nếu gặp mà thấy hợp ý, nàng sẽ không ngại theo đuổi. Cửa ải Tạ lão phu nhân? Chắc cũng không khó vượt. Dù hắn đồng ý hay không, một ngày nào đó nàng sẽ nắm lấy.

Khương Minh Dao ngơ ngẩn nhìn nụ cười ấy.
“Tứ tỷ, Định Quốc Công là người rất nguy hiểm. Tỷ chớ hành động theo cảm tính, đừng lấy mạng mình ra đùa.”

Khương Nịnh Bảo chỉ cười, nhưng ánh mắt kiên định khiến Minh Dao càng lo. Nàng đang định khuyên tiếp thì Khương Nịnh Bảo ôn nhu vỗ nhẹ tay nàng:
“Ngũ muội, hạnh phúc cả đời của tỷ, tỷ tự biết lo. Muội không cần nói thêm nữa.”

Khương Minh Dao đành mang theo áy náy đầy ắp trong lòng mà rời đi. Sân viện lại trở về yên tĩnh.

Khương Nịnh Bảo lấy ra một chồng sổ sách, vừa uống trà vừa thong thả xem xét. Ánh nắng nhẹ xuyên qua song cửa sổ, tản ra như từng sợi tơ óng ánh trải trên mặt bàn, sáng rực mà ấm áp.

Ở chính viện, Đại phu nhân Trương thị nhận được hồi bẩm của Dương ma ma thì lửa giận bùng lên như cỏ dại gặp gió. Bà ta bất chợt ném mạnh chén trà xuống đất, sắc mặt âm trầm nói:
"Hay lắm, thực hay lắm! Tứ nha đầu quả thật không biết sống chết. Đợi hôn sự này bị huỷ, xem ta tính sổ với nó thế nào!"

Dương ma ma nghe vậy, gương mặt già nua không giấu nổi nét mừng rỡ, vội hùa theo:
"Phu nhân nói chí phải. Hôn sự của Tứ tiểu thư còn nằm trong tay ngài."

Dương ma ma vốn là kẻ tâm địa hiểm độc, xảo quyệt. Bà ta chỉ là hạ nhân, dù có ân oán với chi thứ hai cũng không thể ra tay trực tiếp, chỉ đành thừa cơ mượn tay Đại phu nhân mà trút giận.

Trương thị cười lạnh:
"Tứ nha đầu không biết sống chết, dám buông lời muốn gả cho Định Quốc Công. Nó thử xem mình có cái mạng đó không. Nếu chết thì thôi, đỡ tốn công ta nghĩ kế. Nếu không chết… ta nhất định sẽ định cho nó một mối ‘hảo hôn sự’!"

Dương ma ma nghe mà càng thấy hả hê.

Tại Vinh Hỉ đường của phủ Định Quốc Công, đàn hương vẫn nhè nhẹ tỏa hương. Tạ lão phu nhân, mái tóc bạc phơ, chậm rãi dùng nắp chén gạt những lá trà nổi sang một bên, lặng lẽ nghe Triệu quản gia bẩm báo, thần sắc biến hóa khôn lường.

Chung thân đại sự của con trai luôn là nỗi lo canh cánh trong lòng bà. Nhưng với thể chất của nó, nữ nhân tránh còn không kịp, nay lại có một người dám bước vào.

Cho dù nàng từng là vị hôn thê của cháu trai thừa tự.

Tứ tiểu thư Khương gia — xuất thân chi thứ hai Trường Ninh Bá phủ, gia thế và dung mạo đều không tệ. Nếu thật sự nàng có thể chịu đựng được sát khí trên người con trai bà…

Trong mắt Tạ lão phu nhân khẽ gợn một tia dao động.

Bà cũng chỉ là một người mẹ. Chỉ cần con trai có một người vợ bầu bạn bên cạnh, thì chuyện cháu trai thừa tự hay lễ giáo, quy củ… cũng chẳng quan trọng bằng.

Hoàng ma ma — tâm phúc lâu năm, thê tử của Triệu quản gia, từng là nha hoàn hồi môn — thấy thần sắc của lão phu nhân liền nói:
"Lão phu nhân, hay là ta âm thầm đem bát tự của Khương Tứ tiểu thư nhờ cao tăng xem thử? Nếu hợp tuổi với Quốc Công gia, thì mối hôn sự này chưa chắc đã không thành."

Tạ lão phu nhân khẽ nhấp một ngụm trà, gật đầu:
"Ngươi nói đúng, thử một lần cũng chẳng sao."

Triệu quản gia thầm thở phào, lấy từ tay áo ra một tờ thiếp canh đã chuẩn bị sẵn, cung kính dâng lên:
"Lão phu nhân, đây là thiếp canh của Khương Tứ tiểu thư."

Vốn hủy hôn phải trả lại thiếp canh, nhưng Trường Ninh Bá phủ vẫn chưa chính thức đồng ý, nên thiếp canh của nàng vẫn còn giữ.

Tạ lão phu nhân gật đầu, ra hiệu Hoàng ma ma cất đi.

"Lão phu nhân, còn một chuyện nữa. Đại phu nhân Trường Ninh Bá phủ vừa phái người tới, muốn thêm một điều kiện."

Trong lòng Triệu quản gia chợt dâng lên chút thương hại với Tứ tiểu thư mồ côi kia.

"Điều kiện gì?"

"Phu nhân Trường Ninh Bá muốn tiểu nữ của bà ta kết thân với Tạ Cảnh Huy, thứ tử chi thứ hai."

Nghe vậy, Tạ lão phu nhân ngẩng đầu, ấn đường khẽ nhíu, thần sắc lạnh nhạt:
"Việc này ta không xen vào. Ngươi nói với thế tử, bảo tự mình liệu."

Nói cho cùng, hủy hôn là ý của cháu trai bà, thì những rắc rối về sau cũng nên tự hắn xử lý.

Tạ lão phu nhân vốn thương yêu đứa cháu thừa tự này, còn để hạ nhân gọi hắn là thế tử gia. Nhưng không ngờ hắn lại vì đại tiểu thư An Viễn Hầu mà hủy hôn với Khương Tứ tiểu thư, khiến bà khó lòng chấp nhận.

Nữ tử bị hủy hôn, lễ giáo xưa nay hà khắc vô cùng — hoặc bị gả vội vàng, hoặc bị đưa vào từ đường xuống tóc. Một đời còn trông mong gì hạnh phúc?

Đặc biệt là người đã mất cả cha lẫn mẹ, dù còn có một ca ca tốt nhưng chưa có công danh, lại gặp phải Đại phu nhân ích kỷ của Trường Ninh Bá phủ… Tương lai của nàng e là không dễ.

Nhưng phủ Quốc Công vẫn cần cháu trai này để nối dõi. Bà đành mắt nhắm mắt mở, cố hết sức bù đắp cho Khương Tứ tiểu thư, đồng thời ngấm ngầm mong bát tự của nàng hợp với con trai, để khỏi vì cháu mình mà hủy cả cuộc đời nàng.

"Triệu quản gia, điều kiện Khương Tứ tiểu thư đưa ra, tạm thời đừng cho thế tử biết. Phía Trường Ninh Bá phủ chắc chắn cũng không muốn truyền ra tin nàng muốn gả cho con ta đâu."

Tạ lão phu nhân dặn dò thêm một câu, chỉ để tránh cho nàng bị thêm lời ong tiếng ve, nhất là khi bát tự chưa chắc hợp. Triệu quản gia lập tức tuân mệnh.

Quả nhiên, mọi việc đúng như bà dự liệu. Khương lão phu nhân và Trương thị đều không để lọt ra ngoài nửa lời. Người ngoài chỉ biết Triệu quản gia phủ Định Quốc Công tới cửa hủy hôn. Ngay cả Tạ Cảnh Dực cũng không hay biết, vị hôn thê của hắn — sau khi hắn vừa nói hủy hôn — liền thản nhiên nói muốn gả cho dưỡng phụ của hắn, không hề để lại chút lưu luyến nào.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play