Triệu quản gia của Định Quốc Công phủ là một nam nhân trung niên, gương mặt gầy gò, lưng thẳng tắp, bước chân trầm ổn. Thần thái hắn ẩn chứa chút sát khí mơ hồ, đủ để nhận ra đây từng là kẻ bước ra từ chốn sa trường. Nếu không nhờ kinh nghiệm từ kiếp trước, Khương Nịnh Bảo cũng khó mà phát hiện, vị quản gia trông khôn khéo này vẫn còn vương hơi lạnh của chiến trường chưa tan hết.

Trong thoáng chốc, nàng không khỏi nghĩ đến người chỉ nghe danh mà khó gặp – Định Quốc Công, dưỡng phụ của nam chính Tạ Cảnh Dực. Nói đến Định Quốc Công, toàn bộ dân chúng triều Cảnh Nguyên không ai là không biết. Hắn cũng là người mà Khương Nịnh Bảo kính nể nhất.

Năm nay, Định Quốc Công mới hai mươi tám tuổi, vậy mà mỗi lần địch nhân nghe danh “Chiến Thần Cảnh Nguyên” liền kinh hồn khiếp vía. Một nam nhân kiên cường như sắt, gánh vác giang sơn xã tắc. Nào ngờ, chỉ hai năm sau, hắn lại đột ngột qua đời vì nội thương bộc phát, khi tuổi đời vẫn còn độ đẹp nhất. Lúc ấy, Tạ Cảnh Dực trở thành Định Quốc Công đời kế.

Nghĩ đến nội dung ký ức vừa tiếp nhận khi xuyên đến đây, Khương Nịnh Bảo khẽ vuốt vòng tay hồng ngọc nơi cổ tay, môi đỏ mím chặt, rơi vào trầm tư.

“Lão phu nhân, lần này Triệu mỗ tới cửa là vì hôn sự giữa thế tử gia và Khương Tứ tiểu thư.”
Triệu quản gia quả không hổ là người từng chinh chiến, vừa đến liền nói thẳng, gọn gàng, không vòng vo.

Lời vừa dứt, đại sảnh lập tức lặng ngắt.
Khương lão phu nhân chợt thấy lòng dâng một dự cảm chẳng lành, bà đưa mắt nhìn cháu gái, rồi ung dung hỏi:
“Triệu quản gia nói vậy là ý gì?”

Đại phu nhân Trương thị khẽ vặn chiếc khăn tay, ép xuống nỗi bất an, gượng cười hỏi:
“Cháu gái nhà ta nay đã tròn mười sáu, không biết khi nào thế tử gia định thành thân với nó?”

Khương Nịnh Bảo thu hồi suy nghĩ, đưa mắt lạnh nhạt nhìn Triệu quản gia.
Triệu quản gia nhớ đến thái độ kiên quyết muốn từ hôn của thế tử gia, khẽ nhíu mày, thầm thở dài. Trong lòng, hắn dâng chút thương hại cho Tứ tiểu thư Khương gia.

“Triệu mỗ phụng mệnh thế tử gia, đến đây giải trừ hôn ước với Khương Tứ tiểu thư.”

Đại sảnh như đông cứng. Đám tỳ nữ, ma ma không dám thở mạnh.
Đôi mắt đẹp của Khương Minh Dao ánh lên vẻ lo lắng, bất giác khẽ kéo tay áo Khương Nịnh Bảo. Nàng nghiêng đầu cười nhẹ, ánh mắt tuyệt mỹ kia không hề gợn sóng. Khương Minh Dao thoáng sững sờ — phản ứng của Tứ tỷ quá đỗi kỳ lạ.

Khương lão phu nhân nhấp một ngụm trà, khóe môi nở nụ cười cứng nhắc, giọng khô khốc:
“Triệu quản gia, ngươi có nói sai chăng? Thế tử sao lại giải trừ hôn ước với Tứ nha đầu nhà ta?”

Triệu quản gia khẽ lắc đầu, thở dài:
“Đây là quyết định của thế tử gia.”

Hy vọng vụt tắt, gương mặt Khương lão phu nhân không giấu nổi phẫn nộ.
“Đùng!” – chén trà khắc chim vờn hoa bị đặt mạnh xuống bàn.

“Triệu quản gia, chuyện từ hôn này liên quan đến danh dự tiểu thư Bá phủ. Thứ cho lão thân không thể đồng ý. Dù đích nữ An Viễn Hầu có thân phận cao quý, cũng chẳng thể so với cháu gái của lão thân. Hôn sự này… tuyệt đối không thể lui!”

Bà dằn từng tiếng, sắc bén nhìn chằm chằm đối phương.

Đại phu nhân Trương thị lập tức tiếp lời:
“Mẫu thân nói phải. Cháu gái ta từ trước tới nay tuân thủ lễ pháp, an phận thủ thường, chưa từng làm điều gì trái với phẩm đức. Nếu đã có người bị hủy hoại thanh danh, thì đó là đích nữ An Viễn Hầu kia, đâu thể vì thế mà hủy hôn với cháu gái ta để thành toàn danh dự cho nàng ta?

Chẳng lẽ là khinh thường cháu gái ta không cha mẹ che chở?
Hành động này của thế tử gia… quả thật là khinh người quá đáng!

Lúc trước hôn sự định ra thế nào, Triệu quản gia hẳn rõ ràng. Nay lại muốn hủy bỏ, chẳng khác nào vong ân phụ nghĩa.”

Đại phu nhân Trương thị giận đến tím mặt, giọng nói tràn đầy khí thế hùng hổ, khiến người khác không khỏi e dè.

Việc hôn sự của cháu gái là sợi dây gắn kết để bám lấy phủ Định Quốc Công. Nếu mất mối hôn này, địa vị của Trường Ninh Bá phủ tất sẽ rơi xuống vực sâu; vinh quang của bà – phu nhân Bá phủ – cũng theo đó mà tan biến. Địa vị của con gái lớn bà ở nhà chồng ắt bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Đó là điều Trương thị tuyệt đối không thể chấp nhận.

Khương Nịnh Bảo nhàn nhạt nhìn cảnh trước mắt, trong đáy mắt thoáng hiện vẻ phức tạp. Người Trường Ninh Bá phủ tuy không phải kẻ ác, nhưng ai nấy đều chỉ lo cho lợi ích bản thân.

Lúc này, Đại phu nhân Trương thị quay sang nàng, nhẹ nhàng vỗ tay trấn an:
"Tứ nha đầu đừng sợ, Đại bá mẫu sẽ không để ai ức hiếp ngươi đâu."

"Ta tin tưởng tổ mẫu cùng Đại bá mẫu."

Khương Nịnh Bảo mỉm cười đầy tín nhiệm, gương mặt yếu ớt như đóa sen trắng trong, khiến người ta không nỡ dời mắt.

Triệu quản gia vừa bước vào đại sảnh đã thấy hai vị tiểu thư, nhưng theo lễ không dám nhìn kỹ. Giờ mới rõ Khương Tứ tiểu thư – vị hôn thê vừa bị thế tử gia từ hôn – cũng ở đó.

Chỉ một cái nhìn, ông đã bị vẻ đẹp mảnh mai của nàng làm kinh ngạc. Trong lòng bất giác dấy lên chút lúng túng xen lẫn không đành lòng.

Không ngờ vị hôn thê mà thế tử gia muốn từ hôn lại là tiểu thư yếu đuối, dung nhan tinh xảo, khiến người đối diện không khỏi sinh lòng che chở.

Thực ra, thế tử gia khăng khăng đòi giải trừ hôn ước, Triệu quản gia vốn không đồng tình. Khương Tứ tiểu thư đã đủ mười sáu, chỉ đợi định ngày là có thể gả vào phủ Định Quốc Công. Ai ngờ lại xảy ra biến cố.

Trong tiệc Đào Hoa Yến do Thụy Vương phi tổ chức, thế tử gia nhảy xuống nước cứu đích trưởng nữ An Viễn Hầu. Để bảo toàn thanh danh của nàng ấy, hắn quyết từ hôn với Khương Tứ tiểu thư và cưới đích trưởng nữ An Viễn Hầu.

Lão phu nhân không đồng ý, còn nói nếu An Viễn Hầu chấp thuận, có thể lấy lễ cưới nàng ấy làm bình thê. Nhưng thế tử gia quỳ suốt một ngày trong viện lão phu nhân, cuối cùng bà đành thuận theo.

Trong lòng Triệu quản gia rất không thoải mái. Với ông, lão phu nhân và Quốc Công Gia mới là chủ nhân thật sự của phủ, còn thế tử gia chỉ là con thừa tự của nhị phòng Tạ gia, được nhận về mới có danh xưng thiếu chủ tử. Huống hồ, thân phận thế tử này vẫn chưa được Quốc Công Gia chính thức dâng tấu chương định danh, chỉ là hữu danh vô thực.

Nhưng xét tình hình của Quốc Công Gia, nếu không có gì bất ngờ, thế tử gia sớm muộn cũng là chủ nhân tương lai của phủ. Nghĩ đến đây, Triệu quản gia chỉ biết thầm thở dài.

"Chuyện từ hôn với Tứ tiểu thư quý phủ là ý riêng của thế tử gia. Quốc Công Gia cũng không hay biết. Lão phu nhân chúng tôi không lay chuyển được ý hắn, nên mới đồng ý để Triệu mỗ tới cửa từ hôn."

Triệu quản gia không muốn để lão phu nhân và Quốc Công Gia mang tiếng xấu, nên lên tiếng giải thích.

Đại phu nhân Trương thị nghe xong, lại vỗ tay Khương Nịnh Bảo, rồi quay người, trừng mắt nhìn Triệu quản gia, giọng lạnh lùng:
"Thế tử gia phủ Định Quốc Công thật là oai phong! Nói từ hôn liền từ hôn. Hắn có từng nghĩ, một khi bị từ hôn, nữ tử sẽ chịu tổn thương đến thế nào không? Dù lỗi là ở nhà trai, nhưng sau đó cháu gái ta còn mong gì tìm được mối lương duyên tốt?"

Mặt Triệu quản gia thoáng cứng lại, ửng đỏ. Ông muốn phản bác, nhưng nói cho cùng, thế tử gia vẫn là kẻ đuối lý.

"Cái này… Dưa hái sớm thì không ngọt. Thế tử gia muốn từ hôn, bọn hạ nhân chúng tôi chỉ có thể làm theo. Nhưng lão phu nhân có nói, sẽ bồi thường cho tiểu thư quý phủ."

Khương Nịnh Bảo khẽ giật mày, liếc Triệu quản gia, thầm nghĩ: Rốt cuộc cũng đến đoạn này.

Trong nguyên tác, nam chính vì từ hôn mà đưa ra khoản bồi thường rất hậu hĩnh. Nữ chính vốn trọng sinh, đây cũng là điểm khởi đầu cho con đường hắc hóa của nữ phụ ác độc Khương Nịnh Bảo.

Với dung mạo bạch liên yếu ớt, nữ phụ ấy khéo léo lợi dụng vẻ ngoài và những thủ đoạn hiểm độc.

Khương Nịnh Bảo nghĩ đến “mình” trong sách mà trong mắt lóe lên tia sáng hứng thú. Thực ra, nàng và nữ phụ ấy không cùng một loại người – trong ngoài không đồng nhất. Quả là thú vị.

Đại phu nhân Trương thị nghe tới bồi thường thì thoáng ngẩn ra, khăn trong tay xoắn chặt. Khương lão phu nhân liếc Triệu quản gia, ung dung nâng chén trà nhấp một ngụm, vẻ mặt bình thản.

"Đền bù?"

Giọng nói trong vắt của Khương Nịnh Bảo vang lên, khiến mọi người cùng nhìn về phía nàng.

"Triệu quản gia, ngươi nói cho ta nghe thử, thế tử gia định bồi thường thế nào?"

Khương lão phu nhân khẽ nhíu mày, trong lòng dấy lên cảm giác quái dị, không khỏi quan sát kỹ cháu gái vốn yếu đuối dễ bị bắt nạt này.

"Tứ nha đầu, ngươi cứ yên tâm. Việc này tổ mẫu chắc chắn sẽ làm chủ cho ngươi. Dù đền bù nhiều thế nào, cũng không quan trọng bằng danh dự của ngươi."

Môi Trương thị mấp máy, nhưng cuối cùng không nói gì.

"Đa tạ tổ mẫu." Khương Nịnh Bảo dịu dàng thi lễ, mỉm cười điềm đạm, song thầm nghĩ: Chốc nữa lão phu nhân sẽ tự vả vào mặt vì lời mình vừa nói.

Nàng nghiêng đầu, đôi mắt xinh đẹp hờ hững nhìn Triệu quản gia:
"Triệu quản gia, ngươi còn chưa nói cho ta biết, phủ Quốc Công sẽ đền bù cho ta thế nào."

"Thưa Tứ tiểu thư, thế tử gia hứa, nếu tiểu thư đồng ý hủy hôn, ngài sẽ nhận tiểu thư làm muội muội, ghi tên vào gia phả. Đến khi tiểu thư xuất giá, thế tử gia sẽ tặng một phần hồi môn phong phú. Khi đã là muội muội của thế tử gia, tức là đại tiểu thư của phủ Quốc Công, thân phận sẽ cao quý, tìm một mối duyên mới cũng chẳng khó."

Mắt Triệu quản gia thoáng hiện vẻ không nỡ. Ông kiên nhẫn kể hết những điều thế tử gia hứa, nhưng nhìn dung nhan yếu ớt của Khương Nịnh Bảo, ông chỉ cảm thấy thương tiếc.

Từ vị hôn thê biến thành muội muội – chỉ thế tử gia mới nghĩ ra. Nhưng không thể phủ nhận, đó là khoản bồi thường khó mà chối từ.

Trường Ninh Bá phủ vốn sa sút, nhờ quan hệ thông gia với phủ Quốc Công mà còn giữ chút vinh quang. Một khi mất mối hôn sự này, Bá phủ tất sẽ không ngóc đầu lên nổi.

Lời Triệu quản gia vừa dứt, sắc mặt mọi người trong sảnh đều biến đổi.

Khương lão phu nhân khi nãy còn nói dù đền bù thế nào cũng không sánh bằng danh dự, giờ đây chỉ im lặng nhấp trà, dường như đang cân nhắc lợi hại.

Đại phu nhân Trương thị thì gần như nín thở, ánh mắt lóe sáng. Đừng thấy vừa rồi bà kiên quyết giữ hôn sự cho cháu gái, thực ra trong lòng bà đã biết chuyện này khó thành. Chỉ cần cháu gái thành muội muội của thế tử gia, vẫn giữ quan hệ với phủ Quốc Công, thì con gái bà mới gả vào chỗ tốt, địa vị ở nhà chồng cũng không bị lung lay.

Không khí trong sảnh yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng hít thở.

Triệu quản gia kiên nhẫn đứng chờ, không hối thúc.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play