Ăn xong một cái, Bạch Dạ bước chân trở về ký túc xá hắn nằm xuống giường hai mắt nhắm lại mà nghỉ ngơi.
[Thông tin ký chủ]
Ký Chủ: Bạch Dạ.
Tuổi: 6.
Võ Hồn: Mạch Động Nhãn.
Hồn Lực Cấp: 8.
Kỹ Năng: Ảnh phân thân chi thuật, chidori, hỏa độn hào hỏa diệt khước, cơ sở chiến đấu, giác quan nhạy bén.
Kho Đồ: Liễu Thương Đan x10, lương khô x81.
Kỳ thực võ hồn của Bạch Dạ chính là đôi mắt, sỡ hữu võ hồn này ban đầu cho hắn cảm giác nhìn rõ hơn, nhìn thấy các mạch máu mờ mờ.
Bạch Dạ tiếp tục lướt qua phần cửa hàng.
[Điểm Danh Vọng: 5782]
Khi hắn đang chăm chú lướt xem có hàng gì ngon không thì ngón tay chợt dừng lại ở một chỗ.
Tẩy Tủy Đan.
Giá: Sale! Từ 50.000 xuống còn 5000 điểm danh vọng!
Giới Hạn: Mỗi người chỉ sử dụng được một lần trong đời.
Công Dụng: Thanh lọc tạp chất trong cơ thể, tăng tốc độ hấp thu linh khí, tăng cường thể chất, mật độ xương, cơ bắp, mở rộng kinh mạch, nâng cao giới hạn tu luyện.
"Á đù! Bá đạo thật chớ!" Bạch Dạ không chần chừ, ngón tay lập tức bấm mua.
Ngay lập tức một viên đan dược màu hoàng kim rực rỡ xuất hiện trên lòng bàn tay hắn tỏa ra một mùi hương thanh khiết thơm ngát tràn ngập cả căn phòng.
Thế là hắn không nghĩ nhiều đưa viên đan dược vào miệng.
Ực!
Chỉ trong một khắc Bạch Dạ đột nhiên ôm chặt lấy bụng. Cả thân người hắn đều run rẩy bần bật từng thớ cơ co giật dữ dội một luồng đau đớn xen lẫn cảm giác tẩy rửa mạnh mẽ lan khắp châu thân. Hắn thở dốc khó khăn khuôn mặt vặn vẹo. "AA... đây là... nghịch thiên cải mệnh sao!?"
Nhưng chưa kịp để hắn nói thêm con mèo đen đã xuất hiện, nó bay vụt tới đạp thẳng một cước vào đầu Bạch Dạ. Nó làm bộ mặt khinh thường giọng nói đầy chế giễu. "Ngươi là diễn cho ai xem đấy? Không phải ta đã nói hàng của Hệ Thống là hàng xịn sao? Vậy mà ngươi còn ở đây diễn kịch!" Càng nói, con mèo đen càng đạp hắn mạnh hơn.
Bạch Dạ lúc này khẽ nheo mắt khóe miệng nhỏe cười. "Yo~ Chỉ là đùa một xíu thôi mà." Hắn nói dù cơ thể vẫn còn cảm giác khó chịu nhưng trong lòng lại tràn ngập sự phấn khích tột độ.
Trong lúc hắn cười nói thì phát hiện hồn lực của bản thân hình như chó chút đột phá. Thế là hắn liền kiểm tra thông tin.
Phát hiện cấp hồn lực giờ đây đã lên tới cấp 10.
"Cấp 10 rồi? Vây là có thể hấp thu hồn hoàn đầu tiên đúng không?"
Con mèo đen, vẫn ngồi trên vai hắn, không nhanh không chậm liền đáp, giọng điệu bình thản: "Đương nhiên là có thể."
"Mèo." Bạch Dạ cất tiếng vẻ mặt trở nên nghiêm túc. "Ta có chuyện muốn hỏi ngươi."
Con mèo đen khẽ gật đầu, ra hiệu hắn cứ tiếp tục.
"Với hồn lực hiện giờ, ta có thể hấp thu hồn hoàn 1.000 năm được không?" Bạch Dạ thắc mắc. Bản thân là kẻ xuyên việt lại mang theo ký ức và sức mạnh khác biệt. Hắn muốn thử cảm giác phá vỡ mọi quy tắc cố hữu của thế giới này.
"Đương nhiên là được." Con mèo đen vẫn bình thản đáp như thể đó là chuyện hiển nhiên.
"Còn nữa..." Bạch Dạ híp mắt ánh nhìn xa xăm ẩn chứa suy nghĩ sâu xa. "Ngươi nói xem, nếu ta phá nát mọi cơ duyên của Đường Tam, thì sau này hắn vẫn sẽ thành thần vị chứ?"
Con mèo đen khẽ khoanh hai tay nhỏ bé trước ngực đôi mắt hổ phách nhìn thẳng vào Bạch Dạ giọng nói chứa đựng sự thâm sâu như đã chứng kiến vạn vật. "Đương nhiên hắn vẫn sẽ trở thành thần... Bởi vì đây là thế giới của hắn. Cho dù ngươi có cướp hết bao nhiêu cơ duyên, cho dù hắn không có Võ Hồn đi chăng nữa thì hắn vẫn sẽ trở thành thần không sớm thì muộn."
Bạch Dạ khẽ gật đầu rồi lẳng lặng nằm xuống nhắm mắt an thần. Lần này hắn định bụng nghỉ ngơi, rồi ngày mai trực tiếp tới rừng Hồn Liệp săn một cái hồn hoàn đầu tiên.
Sáng hôm sau.
Bạch Dạ đã thức giấc từ rất sớm. Tuy bản tính côn đồ ngang tàng là vậy nhưng hắn vẫn giữ chút phép tắc. Hắn tìm đến phòng làm việc xin Tô chủ nhiệm nghỉ phép.
Ban đầu hắn còn định lén lút bám theo Đường Tam và Ngọc Tiểu Cương để tìm đường đến Rừng Hồn Liệp nhưng chợt nhớ ra hắn còn có một cái hệ thống toàn năng thứ gì mà không có? Sau một hồi mày mò cuối cùng cũng tìm được cái chức năng dẫn đường. Chỉ cần nói tên mà có trong thế giới thì hệ thống lập tức chỉ đường tới.
Bạch Dạ nhanh chóng di chuyển đến được Rừng Hồn Liệp vào buổi xế chiều.
Bây giờ, hắn phải giải quyết vấn đề làm sao để vào trong khu rừng rộng lớn và nguy hiểm này.
Lần này may mắn lại mỉm cười với hắn. Hắn mở cửa hàng hệ thống lướt xem có thứ gì có thể giúp hắn không. Trong lúc tìm kiếm ánh mắt hắn chợt dừng lại ở Lệnh Bài Cao Cấp của Võ Hồn Điện. Chỉ có mười điểm danh vọng mà thôi tội gì không mua? Hắn không chút do dự lập tức bấm mua.
Mua xong hắn thản nhiên bước thẳng tới trước cổng Rừng Hồn Liệp. Tên lính gác với bộ giáp hoàng kim uy nghiêm lập tức chặn hắn lại để kiểm tra.
Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng chúng cũng liền cung kính tránh đường cho hắn thuận lợi bước vào.
"Hah... không biết có gặp một con hồn thú một ngàn năm nào không?"
"Chẳng phải trong nguyên tác có đề cập tới việc một hồn đế đã tàn sát hết hồn thú trong đây rồi sao?"
Con mèo đen nhan chóng xuất hiện rồi đậu trên đầu Bạch Dạ. "Hồn thú ngàn năm vẫn có, chỉ là chúng luôn ẩn nấp sâu trong rừng thôi."
Bạch Dạ gật gù tỏ vẻ đã hiểu. Chúng vẫn tồn tại chỉ là luôn ẩn nấp kẻo ra ngoài lại tiếp tục đăng xuất.
"Được rồi, xuất phát luôn." Thân thể Bạch Dạ lập tức phi vào trong.
Xào xạc!
Khung cảnh xung quanh lập tức tràn ngập lá cây, ở đây hồn thú khắp nơi đa phần là những con chục năm, trăm năm.
Xoẹt!
Đột nhiên Bạch Dạ nghe được vài tiếng động lạ.
Vút!
Một con sói toàn thân lông đỏ như máu bất ngờ lao ra từ bụi rậm móng vuốt sắc bén chụp thẳng xuống đầu Bạch Dạ.
Nhưng nhờ Hàn Nguyệt Khuyên lấp ló bên tai từng âm thanh dù nhỏ bé nhất cũng vang lên như sấm động. Bạch Dạ chỉ hơi nghiêng mình cơ thể rũ xuống về sau tránh né hoàn tất.
Quay đầu nhìn hắn thấy rõ con sói ấy răng nanh dài nhọn, dãi chảy thành dòng, ánh mắt đỏ ngầu nhìn hắn.
"Moe bị cắn thì có đi chích không nhỉ." Bạch Dạ lẫm bẩm.
Rống!
Nó rống lên một tiếng rồi lao tới. Bạch Dạ chẳng né tránh chân đặt trụ xuống, cù trỏ từ trên cao úp thẳng xuống đỉnh đầu con sói.
Bốp!
Con sói bị đập mạnh xuống đất khiến bụi tung mù mịt. Thế nhưng, giữa đám bụi ấy, hai đốm lửa đỏ lại lóe sáng.
Thế nhưng Bạch Dạ phản ứng cực nhanh cơ thể xoay một vòng giữa không trung tay kết ấn chớp nhoáng. Hắn hít một hơi thực sâu vào phổi nóng như nhung nham đang sôi trào.
Hỏa Độn: Hào Hỏa Diệt Khước!
Phù!
Một tiếng vang lên. Rồi ngay sau đó biển lửa phun trào bao trùm tầm nhìn trước mắt, con sói không kịp trở người lập tức bị biển lửa thiêu rụi.
Tiếng rống bi thương vang vọng trong khói lửa, rồi nhanh chóng biến mất.
Bịch!
Bạch Dạ đáp đất hoàn hảo, quay đầu lại chỉ thấy con sói toàn thân đã đen thui như bị nướng chín. Sau một cái chớp mắt một cái vòng tròn màu trắng liền hiện ra.
"Hồn hoàn mười năm ha? Không cùng đẳng cấp." Nói rồi Bạch Dạ mặc kệ cái hồn hoàn đó rồi lập tức phi thân tìm kiếm con mồi tiếp theo.