Tiêu Trần Vũ thấy vậy hét lên một tiếng. "Tiểu tử đã ngươi như vậy, hôm nay liền cho ngươi biết thế nào là hồn sư thực lực.
Nói rồi hồn lực hắn vận chuyển châm dậm một cái thật mạnh vòng tròng màu trắng từ dưới bay lên. Phía sau hắn còn hiện ra một con sói. Đây là võ hồn của hắn.
Vút!
Hắn lao tới như mũi tên rời cung. Hai tay vung ra, móng vuốt vẽ thành từng vệt sáng sắc bén.
Xoẹt! Xoẹt!
Nhưng Bạch Dạ chỉ nghiêng người, lách qua từng đòn. Trong khoảnh khắc, hắn chộp lấy chân Tiêu Trần Vũ, xoay vòng như quăng một bao cát.
Tiêu Trần Vũ bị quăng đi xa thân thể hắn nhanh chóng điều chỉnh lại trong không trung rồi tiếp đất bằng bốn chi dáng vẻ như một con sói thực thụ.
Bạch Dạ cười nói. "Đúng là súc sinh mà~"
Nói rồi, hai tay Bạch Dạ nhanh chóng thi triển gì đó động tác khó nhận ra trong chớp mắt.
Bùm! Bùm!
Lập tức bên cạnh liền xuất hiện hai làn khói nó dần tan biết lộ ra hai người giống y Bạch Dạ.
"Cái gì? Đây là phân thân? Sao có thể?" Tiêu Trần Vũ không tin vào mắt mình, làm sao có thể phân thân. Chẳng lẽ võ hồn liên quan tới tinh thần?
"Trò mèo!"
Vút!
Tiêu Trần Vũ gào rống, bật người lao tới, vuốt sói tung ra liên hoàn như muốn xé nát Bạch Dạ
Nhưng hiện giờ Bạch Dạ đâu chỉ có một mình hắn hiện tại là ba mình. Như hiểu ý hai phân thân liền tránh sang nhanh chóng ép sát, khóa chặt chân hắn.
"Cái gì!? Buông ra!"
Thân thể bị ghìm xuống, Tiêu Trần Vũ vùng vẫy điên cuồng, nhưng càng giãy càng chặt.
Bạch Dạ thật bước tới, chậm rãi, đôi mắt rực sáng ánh giễu cợt. Hắn ngồi xổm xuống bàn tay giơ ra ngón trỏ và ngón cái kẹp lại chỉ thẳng vào hạ bộ Tiêu Trần Vũ.
"Ngươi… muốn làm gì? Đừng! Khoan đã! Đừng...." Bạch Dạ khẽ nhếch môi, nụ cười càng thêm gian xảo.
"Làm gì? Ngươi còn không biết sao?"
Bốp!
Một cú búng nhẹ nhàng nhưng vang giòn đến kinh người.
"AAAAAAAAA!!!"
Tiêu Trần Vũ rú lên, tiếng hét vang vọng cả sân đấu. Khuôn mặt vặn vẹo, mồ hôi túa ra như mưa.
"Tha… tha cho ta! Đại ca, ta sai rồi!"
Bạch Dạ đứng dậy phủi tay phân thân cũng liền tan biến. Nụ cười của hắn còn sáng hơn cả ánh trăng đầy sự thỏa mãn và hài lòng.
Một lúc lâu sau. Cả đám tiểu tử liền đứng xếp thành hàng ngang.
Trên bọn chúng, chỉ cách một sải chân là Tiêu Trần Vũ đứng đầu khuôn mặt vẫn còn hơi tái mét và nhăn nhó vì đau đớn nhưng ánh mắt đã không còn vẻ ngạo mạn mà thay vào đó là sự sợ hãi và phục tùng.
Còn Bạch Dạ thì ngồi vắt chép chân trên thành giường. Hắn cất giọng. "Sau này ở đây ta chính là quy tắc! Ta nói các ngươi đi về hướng đông thì tuyệt đối không đi về hướng tây! Rõ chưa!?"
Ngay lập tức, cả đám tiểu tử đồng thanh hét lớn âm thanh vang dội đến kinh người. Trong đó, giọng của Tiêu Trần Vũ là to nhất, vang dội và dứt khoát hơn bất kỳ ai.
"Được rồi, đi ăn."
Lời nói của Bạch Dạ vừa dứt, cả đám tiểu tử liền lập tức răm rắp tuân lệnh, cùng nhau đi thẳng tới nhà ăn.
Trên đường đi, Bạch Dạ vẫn chăm chú thao tác trên màn hình xanh lơ lơ lửng trước mặt hắn. Bên vai hắn con mèo đen tuyền với đôi mắt hổ phách vẫn ngồi im lìm thỉnh thoảng khẽ vẫy vẫy đôi cánh nhỏ. Đám Tiêu Trần Vũ thấy vậy định cất tiếng hỏi về con mèo nhưng nhìn thấy dáng vẻ chuyên chú của Bạch Dạ cũng đành ngậm ngùi im mồm.
[Điểm Danh Vọng: 5734]
Nhìn số điểm hiện có trong tay, Bạch Dạ chỉ còn biết khẽ thở dài. Hắn biết rõ tất cả những vật phẩm chất lượng cao trong Cửa Hàng Hệ Thống đều có giá trị hơn vạn điểm, con số 5734 này vẫn còn quá xa vời.
Dạo bước từ từ cuối cùng cả nhóm cũng tới được nhà ăn.
Vừa bước vào một mùi thơm thoang thoảng từ đủ loại thức ăn đã ùa vào khoang mũi kích thích vị giác. Nhà ăn ở đây được chia rõ thành hai tầng. Tầng một là nơi dành cho những sinh viên vừa học vừa làm còn tầng hai là khu vực dành cho những học sinh bình thường như Bạch Dạ nơi họ có thể gọi món riêng, hưởng thụ bữa ăn thoải mái hơn.
Bước lên tầng hai bọn Bạch Dạ tùy tiện chọn một cái bàn trống rồi ngồi xuống. Hắn chỉ định cho đám đàn em đi lấy đồ ăn còn bản thân thì an nhàn ngồi chờ đợi.
"Bạch lão đại... con hắc miêu trên người ngươi là có từ bao giờ vậy?" Tiêu Trần Vũ vốn tò mò từ lâu,cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
Bạch Dạ không thèm nhìn hắn đôi mắt bạc vẫn chăm chú vào màn hình xanh lơ. "Ngươi không cần biết. Chỉ cần biết nó là sủng vật của ta là được."
Đồng thời trong đầu hắn cũng thầm lên tiếng ra lệnh cho hệ thống. "Mở hộp quà bí ẩn."
[Chúc mừng Ký Chủ nhận được]
Tên: Hàn Nguyệt Khuyên.
Mô tả: Một chiếc khuyên bạc nhỏ hình lưỡi liềm trăng khuyết, được chế tác tinh xảo. Trên bề mặt có hoa văn mờ ảo như ánh sáng huyền bí của đêm rằm. Khi ánh trăng chiếu vào, chiếc khuyên sẽ phát sáng dịu nhẹ, tạo cảm giác lạnh lẽo nhưng đầy yên bình.
Tác dụng: Khi đeo, ban đêm tăng nhẹ tốc độ hồi phục cơ thể, đồng thời chủ nhân có thể nghe rõ hơn trong phạm vi 20 mét.
Bạch Dạ khẽ gật đầu. "Trang bị."
Ngay lập tức một chiếc khuyên bạc nhỏ tinh xảo từ hư không nhẹ nhàng được đeo bên tai trái của Bạch Dạ.
Tiêu Trần Vũ lần nữa trợn tròn mắt định nói gì đó khi thấy chiếc khuyên bất ngờ xuất hiện nhưng rồi lại thôi nuốt ngược những lời sắp nói vào trong. Sự thần bí của Bạch Dạ càng lúc càng khiến hắn cảm thấy kính sợ.
Cuối cùng đồ ăn tới, Bạch Dạ thì ngồi hưởng thức, còn Tiêu Trần Vũ cùng đồng bọn như thấy gì đó đi tới lang cang mà nói vọng xuống tầng một.
"Yo~ Chẳng phải đây là đám nhà nghèo Vương Thánh sao?"
"Nghèo thì mãi nghèo."
"Không biết khi nào mới có cơ hội lên được tầng hai. Hahaa."
Ở dưới hiện ra ba người, một mái tóc xanh đen, đồng tử xanh lam trưởng thành đến lạ thường. Đích thị là Đường Tam.
Còn một nữ tử bên cạnh khuôn mặt ngây ngô, đôi mắt to tròn, trên đầu còn có hai cái tai thỏ. Không là Tiểu Vũ thì còn là ai khác nhỉ.
Còn một cái tiểu tử có chút mập mạp chính danh Vương Thánh.
Tiểu Vũ dường như bị chọc giận tay đưa lên mà nói. "Ngươi là cái thá gì? Tầng hai có gì mà hay ho?"
Bạch Dạ từ phía sau lưng Tiêu Trần Vũ bước tới. Tiêu Trần Vũ thấy vậy lập tức tránh sang một bên. Bạch Dạ khẽ chống hai tay lên lang cang đôi mắt bạc dài liếc xuống khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý. Hắn nhìn xuống đám người phía dưới dáng vẻ vừa tiêu soái nhưng bỉ ổi vô cùng.
Bạch Dạ cất giọng âm điệu trêu chọc rõ ràng. "Chà chà, thì ra tầng một hôm nay lại náo nhiệt đến vậy. Xem ra mấy con thỏ con ở đây vẫn chưa biết sợ là gì." Hắn nháy mắt với Tiểu Vũ, nụ cười càng thêm gian xảo.
Đám Tiêu Trần Vũ lập tức phụ họa.
"Haha~ đúng là thỏ con mà."
"Đúng đúng thỏ con ngu ngốc."
Tiểu Vũ nghe vậy, khí thế bỗng chốc bừng bừng, hai cái tai thỏ trên đầu nàng dựng đứng lên, đôi mắt to tròn trừng lớn nhìn Bạch Dạ. "Ngươi... cái tên đáng ghét! Ngươi nói ai là thỏ con hả?!" Nàng tức giận ý định lên tầng hai tính sổ với Bạch Dạ.
Nhưng chưa kịp đi tay đã bị Đường Tam một bên nắm lại, bên cạnh Vương Thánh tiến tới thì thầm với Đường Tam. "Tên kia là Tiêu Trần Vũ học viên năm sáu là lão đại ở đây... nhưng không biết tên tóc bạc kia có gì mà Tiêu Trần Vũ lại khép nép với hắn như vậy."
Tiểu Vũ bị nắm chặt không thể tiến lên, đành âm thầm nuốt cục tức xuống. Nàng quay đầu đi, bĩu môi. "Bỏ đi, ăn cơm trước đã. Lần sau, ta nhất định sẽ dạy dỗ bọn chúng một trận ra trò!"