Khi Đường Tam cùng lão già bên cạnh đã đi tới trước cổng học viện thì Bạch Dạ cùng tên cận vệ Thiết Trụ cũng đã đi tới. Vừa tới nơi đã nghe thấy tên gác cổng nói một tràng.
"A? Sinh viên vừa học vừa làm? Võ hồn là Lam Ngân Thảo lại còn là Tiên thiên mãn hồn lực? Haha cười chết ta rồi?"
"Học viện bây giờ đều là rau cải trắng sao? Một tên nhóc Lam Ngân Thảo hồn lực lại đầy, đây là lừa gạt ai vậy?"
Lão già nghe vậy bước tới miệng cầu xin tên gác cổng. "Huynh đệ đây đều là thật, còn đây đích thị là chứng nhận của võ hồn điện, huynh đệ hà tất phải làm khó chúng ta?"
Mà Đường Tam một bên thì nắm tay siết chặt đến trắng bệch, khớp ngón tay kêu răng rắc, đôi mắt đã nhíu lại, lộ rõ vẻ phẫn nộ.
"Hừ? Chứng nhận của Võ Hồn Điện ư? Lão già ngươi đây là lừa gạt ai? Tiên thiên mãn hồn lực thật sự xuất hiện ở cái võ hồn phế vật Lam Ngân Thảo đó sao? Haizzz, chẳng trách các ngươi đúng là... Haizzz!"
Đường Tam trán nổi gân xanh chân bước tới.
"Tiên thiên mãn hồn lực? Thật sự có sao?"
Đường Tam chưa kịp bước thêm đã nghe thấy tiếng nói từ phía sau vọng tới.
Bạch Dạ cùng Thiết Trụ đi tới, tên gác cổng vừa nhìn thấy Thiết Trụ với cặp mắt tinh tường liền biết đây là một hồn sư chính hiệu.
Thế là hắn nhanh nhảu bước tới hai bàn tay xòe ra. "Hồn sư đại nhân ngài tới đây là?"
Thiết Trụ không nhanh không đáp lấy ra một tờ chép tay đưa cho tên gác cổng. "Ngươi xem, ta là tới cho thiếu gia nhập học viện."
Tên gác cổng xem một hồi rồi mắt lại liếc nhìn Bạch Dạ rồi lại nhìn vào tờ giấy chép tay. "Ừm... A mời hai người vào trong."
Lão già bên cạnh Đường Tam khuôn mặt choáng nhanh nhẹn bước tới. "Huynh đệ chúng ta thật sự là tới đây nhập học viện, làm ơn xem xét."
Đường Tam bước tới ánh mắt kiên quyết nhìn tên gác cổng. "Tại sao lại cho bọn hắn vào? Còn chúng ta rõ ràng cũng là người tại sao lại không có một chút công bằng?"
Thiết Trụ nghe vậy liền lên tiếng. "Tiểu hài tử ngươi có tư cách so với thiếu gia nhà ta sao?"
Bạch Dạ lập tức ra hiệu Thiết Trụ im lặng. Rồi hắn tiến lên một bước hai mắt nhìn thẳng vào Đường Tam. Khóe môi cong lên một nụ cười khẩy đầy châm biếm. "Cẩu tử. Lúc nảy ta có nghe nói ngươi là tiên thiên mãn hồn lực?"
Đường Tam không lùi bước càng không sợ hãi đôi mắt xanh lam lạnh lùng nhìn Bạch Dạ rồi khẽ gật đầu.
"Ha ha... ha ha ha~ Lam Ngân Thảo, cái võ hồn phế vật hạ đẳng đó mà tiên thiên mãn hồn lực ư? Một tên nông dân cặn bã như ngươi có thể sao? Cười chết ta mất rồi~"
"Tưởng mình là thiên tài sao? Sao không nhìn lại bản thân mình đi, ăn mặc thì bẩn thỉu rách rưới, khuôn mặt càng nhìn càng chướng mắt, giống hệt con chó nhà ai đó. Lại còn nói là đầy hồn lực... Ngươi muốn lừa gạt ai vậy? Ngươi đây là muốn gà hóa phượng hoàng sao? Nực cười!"
Một tràng những lời lẽ trào phúng, độc địa và miệt thị, tuôn ra từ miệng Bạch Dạ, như những mũi kim đâm thẳng vào lòng Đường Tam.
Bạch Dạ thò tay ra, muốn vỗ vỗ vào khuôn mặt Đường Tam vài cái.
Đôi mắt Đường Tam lập tức trở nên lạnh lẽo và sắc bén, hắn đưa tay lên chụp lấy cánh tay Bạch Dạ và siết chặt, lực mạnh đến mức khiến Bạch Dạ cảm thấy đau nhói.
Đồng thời, sâu trong đáy mắt Đường Tam đã hiện lên một tia sát khí lạnh lẽo. Hắn thầm nhủ trong lòng, như một lời nhắc nhở không ai nghe thấy, nhưng đầy kiên quyết. "Điều ba trong quy tắc chung của Huyền Thiên Bảo Lục Đường Môn xác định đối thủ là kẻ địch, chỉ cần có cách lấy mạng thì không cần nương tay, nếu không chỉ khiến bản thân gặp phiền phức."
Thế là, bàn tay còn lại của Đường Tam liền khẽ nâng lên, đưa ra trước mắt Bạch Dạ. Một thứ ám khí tự chế tinh xảo từ trong tay áo hắn liền muốn khởi động, sẵn sàng bắn ra.
Bốp!
Nhưng cánh tay đang chuẩn bị phóng ám khí của Đường Tam đã bị Thiết Trụ nhanh nhẹn bắt lấy, kìm chặt. "Ngươi muốn làm gì thiếu gia nhà ta?!" Thiết Trụ gằn giọng, ánh mắt sắc bén nhìn Đường Tam.
"Dừng tay lại."
Tên gác cổng hướng mặt nhìn ra ngoài thì liền mở miệng cười." Đại sư, người về rồi."
Cả đám cũng đều đều quay đầu lại. Trước mắt họ, một nam tử trung niên đang bước tới. Hắn khoác trên mình bộ hắc y đơn giản nhưng toát lên vẻ thâm trầm, cái đầu trọc lóc cùng gương mặt điềm tĩnh, ẩn chứa sự uyên bác. Đích thị là Ngọc Tiểu Cương.
Sau đó hắn bước tới lão già miệng nói. "Ông lão, có thể cho ta xem chứng nhận võ hồn điện không?"
Sau đó lão già liền nhanh nhẹn lấy giấy chứng nhận ra đưa cho hắn.
Ngọc Tiểu Cương lật lật xem rồi mắt liếc nhìn Đường Tam rồi cất tiếng. "Giấy chứng nhận là thật."
Bạch Dạ cùng Thiết Trụ không quan tâm hắn bước thẳng vào cổng, trước khi bước qua Đường Tam còn không quên nói một câu. "Phế tài." Hai chữ này thốt ra chỉ có Đường Tam là nghe được.
Trải qua chuyện này, Đường Tam ý thức được tại cái thế giới này không có thực lực đều có thể bị người khác chèn ép.
Đôi tay siết chặt lại, kiên quyết liền muốn trở nên mạnh mẽ.
Cùng lúc đó hệ thống thông báo nhiệm vụ hoàn thành vang lên.
[Hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến]
Thưởng: Hộp quà bí ẩn x1, 3000 điểm danh vọng.
[Tạm thời thu vào kho đồ]
Tiếp Bạch Dạ cùng Thiết đi tới bên trong học viện bước vào một cái gian phòng làm việc bên trong.
Trước mặt nam tử ngồi trước bàn lớn đang chăm chú viết gì đó. Gọi Tô chủ nhiệm
Vừa nghe thấy tiếng bước chân hắn liền ngẩng đầu lên. Khuôn mặt đang chăm chú liền trở nên tươi cười. "A đây chắc là Bạch thiếu gia chứ hả? Hai vị là tới rồi sao?"
Bạch Dạ nhướng mày. "Ngươi biết chúng ta?"
Tô chủ nhiệm liền gật đầu. "Tất nhiên là biết trước khi hai vị tới đây gia chủ liền thông báo cho ta rồi."
Bạch Dạ thở dài. "Ông già này? Là biết ta trốn đi sao?"
"Được rồi, được rồi làm thủ tục nhanh lên." Bạch Dạ tiến tới tay xua xua tự nhiên như không mà ngồi xuống ghế.
Sau một lúc thủ tục hoàn thành.
Bạch Dạ liền ra lệnh Thiết Trụ trở về, khi nào bản thân tốt nghiệp xong liền đến đón là được.
Thiết Trụ khuôn mặt tuy không chịu nhưng vẫn là ngoan ngoãn nghe lời thiếu gia của mình.
Rời khỏi gian phòng làm việc hắn theo chỉ dẫn đi lên lầu vào khu ký túc xá.
Ký túc xá bên phía tây là dành cho những kẻ vừa học vừa làm.
Còn phía đông là học viên bình thường không cần làm chỉ cần tập trung học tập, tu luyện là được.
Khi bước vào ký túc xá số 2. Bên trong liền vang vọng ra tiếng cười nói.
"Ha~ thế nào có phải rất lợi hại?"
"Hah Tiêu lão đại uy vũ."
"Đúng đúng là uy vũ."
"Được rồi được rồi, chúng ta đi ăn đi."
Nghe tới đây Bạch Dạ cũng vừa vặn mở cửa bước vào.
Vừa bước vào đã thấy gian phòng rộng lớn, chăn ấm nệm êm đều sẵn có. Bên trong góc tường còn có hai cái tủ sách.
Nhận thấy có người lạ bước vào, đám tiểu hài tử đang tụ tập vội vàng quay đầu lại. Tên cầm đầu một thiếu niên với mái tóc đen dựng ngược khuôn mặt nghênh ngang lập tức nhanh nhẹn bật ra vênh váo nói. "Hửm? Học viên mới vào sao?"
"Tiểu tử, ta là Tiêu Trần Vũ, đã là học viên năm sáu rồi đấy. Sau này ở đây, ta là quy tắc, mọi lời ta nói ngươi phải đều nghe rõ chưa?" Hắn buông lời hống hách, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích.
Bạch Dạ híp mắt lại, khóe môi khẽ nở một nụ cười tà ác. Bản thân là một tên côn đồ hắn chưa bao giờ phải nghe lời bất kỳ ai huống chi là một tên nhóc con ngông cuồng như vậy. Thế là hắn chỉ cười nhẹ chân khẽ co lại rồi đột ngột vung ra một cú đá như thiểm điện thẳng vào bụng Tiêu Trần Vũ.
Bốp!
Một tiếng động khô khốc vang lên.
"Khụ! Khụ!" Tiêu Trần Vũ lùi lại hai ba bước ôm bụng ho sặc sụa dĩ nhiên không kịp trở tay. Khuôn mặt hắn biến sắc từ ngạo mạn chuyển sang phẫn nộ tột cùng. "Tiểu tử! Ngươi hôm nay chết chắc!"
Nói rồi hắn nghiến răng ra hiệu cho đám đồng bọn phía sau lao lên.
Quyền cước như mưa giáng xuống.
Nhưng Bạch Dạ chỉ khẽ nghiêng đầu tránh né cú đấm đầu tiên tay phải một kích bạo uy vung ra trúng đích. Tên tiểu tử vừa xông lên liền ngã nhào lăn lông lốc trên sàn.
Bộp!
Bốp!
Chẳng mấy chốc chỉ trong vài hơi thở đã có thêm hai ba tên tiểu tử nữa liền gục xuống sàn kêu rên thảm thiết.