La Dương tỉnh lại, ngáp một cái thật to.
“A ô ——”
Bàn tay nhỏ mũm mĩm dụi dụi khuôn mặt còn ngái ngủ, vỗ cái bụng tròn phát ra tiếng “bộp bộp”.
Đói bụng rồi.
Bây giờ là mấy giờ? Còn kịp nhận khẩu phần cứu tế không?
La Dương mở quang não, vừa thấy thời gian, đôi tai thỏ lập tức dựng đứng lên.
Vẻ mặt như thể cuộc đời không còn gì để luyến tiếc.
Cậu vừa ngủ một giấc suốt ba ngày!!
Trạm phúc lợi đã tan tầm, khẩu phần cứu tế hôm nay cũng hết sạch. o(TヘTo)
Ngày mai cậu tròn 18 tuổi, không còn được nhận khẩu phần cứu tế nữa.
Cậu vừa mất trắng ba bình dinh dưỡng dịch.
Một bình dinh dưỡng dịch giá 50 tinh tệ, mỗi ngày được nhận một bình, ba ngày là ba bình, ba bình tức là…
Một năm có năm, hai sáu là mười hai, ba bảy là hai mốt... Cậu mất tổng cộng hai trăm mười tinh tệ.
Làm tròn lên là một trăm triệu!
Tất cả tổn thất này, nhất định phải tính lên đầu tên người hầu mới kia.
Người hầu đâu rồi?
La Dương bật dậy, đảo mắt nhìn quanh, phát hiện nam nhân cậu liều mạng cứu trợ đã biến mất.
Chẳng lẽ bỏ chạy?
Người hầu mới chịu ơn lớn, chắc chắn sẽ ở lại, không phải loại người bỏ trốn.
Trên mặt đất còn sót lại một vệt máu... và một chiếc cúc áo màu vàng kim.
Đây là tín vật người hầu để lại sao?
Trước kia lúc tu hành ở học viện luật La gia, cậu từng xem phim hoạt hình về cô bé ốc đồng. Cô bé ấy rất thẹn thùng, mỗi đêm mới xuất hiện để báo ân. Còn có cô bé lọ lem, cũng chỉ xuất hiện vào ban đêm, trước khi rời đi còn để lại chiếc giày thủy tinh.
La Dương: Có rồi!
Cúc áo = giày thủy tinh.
Người hầu của cậu chắc cũng là kiểu nam nhân thẹn thùng, chỉ cần cậu giữ lấy cúc áo, kiên nhẫn chờ đợi là được.
La Dương thở phào nhẹ nhõm, nhặt cúc áo lên, lau sạch rồi cất vào túi nhỏ trên yếm.
Bụng đói quá, cậu lấy ra một bình dinh dưỡng dịch. Lần trước Dolly cho còn dư năm bình, đủ dùng năm ngày.
La Dương ngậm bình dinh dưỡng dịch, dùng răng cắn mở nắp.
“Rắc” một tiếng, cậu hé miệng, phun ra một chiếc răng.
?!
Răng rụng rồi.
Tuy không đau chút nào, nhưng vẫn hơi... hoảng.
“Phù…” khuôn mặt tròn vo thổi một hơi, khóe miệng lọt gió.
Cậu nhặt chiếc răng lên xem xét.
Trắng nõn, nhỏ xíu, giống hệt hạt đậu phộng, nhìn thế nào cũng là răng sữa.
Rõ ràng cậu chỉ vừa mới thay răng, vẫn là một đứa trẻ, vậy mà đột nhiên thành niên, không còn được nhận tiếp tế.
Thật quá đau lòng.
La Dương nhăn cái mũi nhỏ lại, một hơi uống cạn bình dinh dưỡng dịch.
Uống xong, không giống như mọi khi cảm thấy no, bụng vẫn đói cồn cào.
Cậu bị sao vậy?
Sắp thành niên, chẳng lẽ cơ thể sắp có biến hóa nghiêng trời lệch đất?
Cậu ngồi tự hỏi năm phút, rồi đau lòng lấy ra bình dinh dưỡng dịch thứ hai.
Một ngày uống hai bình dinh dưỡng dịch, đây là hành vi xa xỉ chỉ có phú nhị đại mới dám làm!
Nhưng trẻ con thì không thể để đói, đúng không?
Hơn nữa người hầu sắp đến báo ân, cậu có thể hoang phí một chút!
Dùng chiếc răng sữa vừa rụng để cạy nắp bình, La Dương lại uống thêm một bình dinh dưỡng dịch.
Xong bữa, cuối cùng cũng cảm thấy no như mong đợi.
Biến thân đi nào, Siêu Saiya! (Editor: wao zữ zội ~( ̄▽ ̄)~*)
Chờ năm phút, ngoài đôi tai thỏ dựng lên, toàn thân không có biến hóa gì lớn.
“......”
Chẳng lẽ phải biến về nguyên hình mới có tác dụng?
La Dương lăn lộn một vòng, biến trở về hình thú lông xù.
Cậu run run bộ lông, lay lay chòm râu, liếm liếm đám lông, chơi một lát với cái đuôi…
Chờ thêm năm phút, vẫn không có gì xảy ra.
La Dương tổng kết đơn giản: trừ sức ăn tăng vọt, cơ thể cậu chẳng có biến hóa gì rõ rệt.
Không có ngọn lửa màu cam xinh đẹp, không có móng vuốt uy phong, không có bộ lông dày mượt, cũng chẳng có thân hình hùng tráng…
Chỉ có sự cô đơn.
Nỗi buồn tràn ngập.
La Dương uể oải, chẳng còn chút tinh thần. Đang chuẩn bị biến lại thành hình người thì bỗng thấy lưng ngứa ngáy.
Cậu đưa tay gãi.
Tay chân ngắn quá, gãi không tới.
Càng gãi không tới, lại càng thấy ngứa.
Đành phải cọ lưng vào cửa.
Cọ đi cọ lại mấy trăm lần, vẫn không đỡ chút nào.
La Dương cong người, cố gắng vặn mình để kiểm tra phía sau lưng.
Cuối cùng, cậu phát hiện — trên lưng mình mọc ra một nhánh thực vật màu xanh lục.
Cậu... nảy mầm rồi?!
Từ động vật ăn cỏ biến thành thực vật luôn sao?!
~
Cùng lúc đó, trên một tinh cầu bị sương đen vờn quanh, một đám “quái vật” màu đen tụ tập trong khe núi, chen chúc dày đặc.
Toàn thân chúng đen nhánh, thân hình khổng lồ, đôi mắt dựng đứng màu kim lạnh lẽo đến rợn người.
Chúng là Huyễn thú — chủng tộc khiến toàn bộ tinh tế nghe tên đã sợ vỡ mật. Chúng vây quanh sương đen, có thể dễ dàng nghiền nát bất kỳ vật thể nào. Không có cảm xúc, toàn thân tràn ngập sát khí, tiếng gào thét bén nhọn khiến người nghe lạnh sống lưng.
Huyễn thú là chủng tộc đặc thù của tinh tế, có năng lực xé rách không gian, nhưng trí lực cực thấp, sức phá hoại cực mạnh. Là loại duy nhất trong tinh tế không thể hóa hình — đúng nghĩa “quái vật”.
Chúng xuất hiện bất ngờ, không có nơi cư trú cố định. Mỗi lần xuất hiện đều gây ra tai họa long trời lở đất. Chỉ một con thôi cũng đủ khiến cả tinh cầu hoảng loạn.
Vậy mà lúc này, những sinh vật khủng bố ấy lại tự phát tụ tập, đôi mắt lạnh lẽo gắt gao nhìn chằm chằm vào một mặt thủy kính, không ai dám thở mạnh.
Thủy kính gợn sóng, hình ảnh dần rõ nét.
Một đứa bé trai với ngũ quan tinh xảo hiện lên ở trung tâm.
“Gràoooo ——”
Không biết ai gầm lên trước, rồi cả khe núi vang vọng tiếng gầm trầm thấp.
Tiếng gầm ấy mang theo cảm xúc phức tạp — kích động, vui sướng, chờ mong…
Dưới sự dẫn dắt của Huyễn thú cấp cao, tiếng gầm dần hội tụ thành ngôn ngữ rõ ràng:
“Vương... Bệ hạ...”
Đứa bé trai trong gương mỗi cử động đều khiến Huyễn thú xúc động. Chỉ cần cậu hơi buồn, chúng lập tức gầm lên phẫn nộ. Cậu cười, chúng cũng phát ra âm thanh vui sướng.
Không cần lý do, chỉ cần đi theo.
Huyễn thú không kiềm chế được, vươn xúc tua đen nhánh muốn chạm vào hình ảnh trong thủy kính.
Nhưng khi chạm vào, mặt nước gợn sóng, hình ảnh dần mờ nhạt.
Huyễn thú đồng loạt phát ra tiếng than khóc.
Đôi mắt dựng đứng đỏ rực đầy tiếc nuối và bi thương.
Vương của chúng, bệ hạ cao quý của chúng — biến mất rồi.
“Tìm được ngài, tìm được ngài, phải tìm được ngài...”
Chúng bắt đầu truy tìm bệ hạ.
Bằng mọi cách, phải tìm được cậu.
Sau đó, dâng lên trân bảo tốt nhất, thậm chí không chút do dự hiến dâng sinh mệnh.
Dâng cả cuộc đời để đi theo.
~
Việc mọc mầm bất ngờ này, mèo nhỏ vừa thành niên như La Dương hoàn toàn không hiểu nổi.
Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, ngày mai vẫn phải hướng về phía trước.
Dinh dưỡng dịch còn lại chỉ đủ dùng một ngày rưỡi, không biết việc mọc mầm này có giúp cậu quang hợp để lấp đầy bụng không.
Hiện tại trời đã tối, ngày mai có nắng thì ra ngoài phơi thử xem sao.
Thu dọn đơn giản xong, La Dương lên đường vào nội thành tìm việc làm.
Nội thành cao tầng san sát, 7 giờ tối, khu phố phồn hoa ánh đèn rực rỡ, lung linh như giấc mộng tinh tú.
Cậu từng gửi vài bản lý lịch, có một công ty du lịch hồi âm, hẹn cậu đến phỏng vấn.
La Dương theo địa chỉ đi vào khu đi bộ, vừa bước được vài bước, liền nghe thấy tiếng hô náo động:
“Huyễn thú tới —— chạy mau aaaa!!!”
“Còn nhặt gì tiền nữa, giữ mạng quan trọng hơn!!!”
Tim La Dương đập thình thịch.
Cậu từng xem Huyễn thú trong phim hoạt hình — chúng ăn thịt người!
Bầu trời xanh đen bị xé toạc, những quái vật khổng lồ tối đen như mực từ không gian rách nát tràn ra.
Sương đen bao phủ khắp nơi, sấm sét ầm ầm, cảnh tượng kinh hoàng đến cực điểm.
La Dương sợ đến mức chân mềm nhũn, thở hổn hển chạy trốn.
Chạy quá gấp, cái đuôi phía sau lộ ra, lúc lắc theo từng bước chạy.
Đám người hoảng loạn, tứ tán bỏ chạy.
Trong lúc chen lấn, La Dương bị xô ngã, đập mạnh xuống đất.
“A a a ——”
Sắp bị ăn rồi sao?!
La Dương hoảng loạn biến về nguyên hình, vùi đầu vào ngực, co người thành một đống lông xù xù run rẩy.
Thân hình huyễn thú càng lúc càng lớn, cuốn theo gió và sấm sét, khiến cát bụi bay mù mịt, người trên đường bị cuốn lên không trung như lá rụng.
Sương đen lan rộng, nhuộm đen nửa bầu trời.
Huyễn thú gào thét chói tai, khí thế áp đảo.
La Dương quỳ rạp trên mặt đất, không dám nhúc nhích.
Toàn thân run bần bật.
Sương đen mở rộng vô hạn, ánh đèn chiếu lên răng nanh của Huyễn thú, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo. Nó lao thẳng về phía đám người.
Vừa há miệng, đã nuốt chửng mấy chục quán ăn vặt.
Trong chớp mắt, quán nướng, quán mì xào, quán đồ ăn cay, quán bạch tuộc viên nhỏ... toàn bộ biến mất không còn dấu vết.
Tiếng va chạm của nồi niêu xoong chảo vang lên hỗn loạn, tiếng người la hét không ngừng bên tai.
Cảm nhận được nguy hiểm phía sau, La Dương co lại thành một đám lông xù xù, trong lòng lẩm nhẩm: “Không thấy tôi, không thấy tôi, không thấy tôi...”
Huyễn thú lượn vòng trên không trung, nhìn thấy cục lông xù dưới đất, phát ra một chuỗi âm thanh kỳ quái, rồi bất ngờ lao xuống.
“Tu…Tu….”
Không biết va phải thứ gì, sương đen quanh thân Huyễn thú lập tức co rút lại, phát ra tiếng than khóc.
Như thể bị thứ gì đó thiêu đốt, trong sương đen thoang thoảng mùi thịt nướng.
La Dương hít một hơi sâu, mũi giật giật.
Mùi thịt... thơm quá.
Cậu nuốt nước miếng.
Ai vậy trời, gan lớn thật, Huyễn thú tới mà còn dám nướng BBQ?
Đoạn nhạc đệm này giữa hỗn loạn chẳng ai để ý, nhưng Huyễn thú lại nhìn chằm chằm cục lông xù dưới đất vài giây, phát ra tiếng “tu tu” trầm thấp, rồi bắt đầu... thu nhỏ lại.
Bỗng nhiên, trong đám người vang lên tiếng hô hoảng loạn:
“Nguyên soái tới rồi!! Mọi người chạy mau!!”
Đám đông tách ra, lộ ra một đôi mắt tròn xoe. La Dương ngẩng đầu nhìn — một cơ giáp màu bạc phá không mà đến.
Cơ giáp không quá lớn, thiết kế hình giọt nước tinh xảo, ôm sát thân thể người điều khiển.
Vừa nhìn đã biết siêu cấp lợi hại.
Cơ giáp vừa xuất hiện, lập tức lao vào giao chiến với Huyễn thú, nhanh chóng chiếm thế thượng phong.
Đám người càng hoảng loạn, chạy trốn tán loạn. Không khí khủng hoảng tăng gấp bội, có người thể lực yếu thậm chí bò sát trên mặt đất để thoát thân.
La Dương đứng dậy, giơ nắm tay mũm mĩm, dụi dụi mắt, lẩm bẩm: “Cứu binh tới rồi, sao còn phải chạy trốn?”
Một người tốt bụng kéo cậu chạy theo, đến nơi an toàn mới thở hổn hển nói:
“Vừa rồi cơ giáp chiến thần đó là của nguyên soái Tấn Uyên.”
Tuy hắn có thể đánh lui Huyễn thú, giải cứu tai họa, nhưng lại nổi tiếng thô bạo lạnh lùng, hung tàn vô tình, tính cách âm tình bất định.
Huyễn thú không phải lúc nào cũng ăn người, đôi khi chỉ ăn vài món rồi bỏ đi. Nhưng Tấn Uyên thì khác — đã chiến là phải đánh đến cùng, không diệt sạch không buông.
Huyễn thú trí lực thấp, một khi bị kích thích sẽ cuồng bạo không ngừng. Nguyên soái có tinh thần lực cực mạnh, nhưng cũng dễ bị ảnh hưởng, dẫn đến tinh thần lực bạo động.
Hai bên va chạm, ánh lửa tận trời.
Không chạy nhanh, dễ bị ngộ thương.
Một trận chiến kết thúc, người chết, người bị thương, tổn thất đều tăng gấp bội, khiến dân chúng kêu trời không thấu.
Thái Cách Tinh tôn sùng cường giả, Tấn Uyên nhờ chiến lực mạnh mẽ và công huân kiệt xuất mà ngồi vững vị trí nguyên soái. Ngay cả quốc hội cũng sợ uy lực của hắn, giận mà không dám nói.
Trong lòng dân chúng Thái Cách Tinh, nguyên soái luôn là nhân vật vừa chính vừa tà. Vừa kính trọng, vừa sợ hãi.
La Dương: Quá đáng sợ rồi, sau này mà gặp đại nguyên soái, nhất định phải trốn xa xa…
Sau trận chiến mãn nhãn khiến người xem hô to “WTF”, Huyễn thú bị thương, xé rách không gian, bỏ chạy.
Tấn Uyên vô cùng kinh ngạc.
Chiến đấu nhiều năm như vậy, lần đầu tiên hắn thấy Huyễn thú chủ động rút lui.
Hơn nữa rút lui còn rất gọn gàng, không chút lộn xộn.
Hắn lơ lửng giữa không trung, ra lệnh cho đội cứu hộ chỉnh đốn khu phố hỗn loạn.
Chuẩn bị rời đi, giọng máy móc trầm ổn vang lên:
“Nguyên soái, có người quen ở gần đây. Ngài muốn gặp không?”
Đôi mắt màu xanh băng đảo qua một vòng, không thấy bóng dáng quen thuộc, Tấn Uyên chậm rãi mở miệng:
“Ai?”
“Lão nguyên soái đại nhân từng chọn vị hôn phu cho ngài.”
Giọng Tấn Uyên lạnh lẽo: “Xích Tiêu, ngươi muốn bị xóa ký ức sao?”
“Không ạ.” Xích Tiêu không nghe ra ý uy hiếp trong lời nói, trả lời xong, hình chiếu lập tức hiện lên trước mắt.
Một tiểu nam hài trông như năm sáu tuổi, lúc Huyễn thú xuất hiện thì chạy trốn loạng choạng, phía sau lộ ra một cái đuôi lông xù rũ xuống sát mông, dáng vẻ sợ hãi không nhẹ.
Tấn Uyên trầm mặc vài giây, ánh mắt hơi nheo lại.
“Quyền tự quyết của ngươi... hình như cần được điều chỉnh lại.”
Trước sự tự quyết hơi quá đà của Xích Tiêu, Tấn Uyên nâng tay trái, mở giao diện điều khiển cơ giáp.
Chưa kịp nói hết câu, hắn đã thấy trong đoạn video — bé con bị người va phải, ngã lăn ra đất, biến thành một cuộn len lông xù xù.
“......”
Một đống lông xù xù to tướng, nhìn... có chút quen mắt.
Ngay sau đó, Xích Tiêu lại đưa ra một tấm ảnh — lần trước Tấn Uyên bị thương rơi vào căn lều tạm, bên trong có một cục lông xù đang ngủ. Mà cục lông xù ấy và cục lông xù hiện tại giống nhau đến độ trăm phần trăm.
Lần này Tấn Uyên ra ngoài, mục đích chính là tìm cục lông xù đó.
Xích Tiêu: “Nguyên soái, ngài còn muốn sửa quyền tự quyết của tôi không?”
Tấn Uyên hừ lạnh một tiếng, ra lệnh: “Cậu ấy hiện giờ ở đâu?”
Dưới sự chỉ dẫn của Xích Tiêu, cơ giáp bay một đường xuống nội thành. Khi bay ngang qua con sông bảo vệ thành, hắn thấy một bạn nhỏ có tai thỏ đang nhảy nhót chậm rì rì ven đường.
Tấn Uyên lơ lửng giữa không trung, chưa vội tiến lại gần.
Năm phút sau…
Xích Tiêu: “Nguyên soái, hành vi này của ngài có thể gọi là... âm thầm quan sát không?”
Tấn Uyên: “Tắt hệ thống giọng nói.”
~
Vì sợ lại gặp Huyễn thú, La Dương từ bỏ buổi phỏng vấn, quyết định về nhà.
Từ thành phố trên về thành phố dưới phải đi qua con sông bảo vệ thành. Vừa ra khỏi thành phố, cậu đã thấy một ông lão nằm xỉu bên vệ đường.
Nửa thân ông lão đã chìm vào bụi cỏ.
“Ông à, ông không sao chứ?” La Dương ngồi xổm xuống bên cạnh.
Ông lão hoảng hốt mở mắt, vừa thấy La Dương, mày lập tức nhíu chặt.
Tay phải ông bị thương nặng, ống tay áo nhuộm đỏ một mảng.
Thấy ông tỉnh lại, La Dương đỡ ông ngồi dậy.
“Có cần gọi xe cứu thương không?”
Ánh mắt ông lão nhìn cậu có chút kỳ lạ, trong mắt thoáng hiện lên một tia sáng màu lục.
Sau đó, ông nuốt nước miếng.
Ngay lập tức, ông bật dậy — hoàn toàn không giống người vừa ngất xỉu — hai tay khỏe mạnh bất ngờ túm chặt lấy La Dương, kéo cậu chạy về phía ngoài thành.
“Ông lão, ông kéo đau tôi đó!” La Dương vùng vẫy, giãy giụa kêu lên.
Nhân viên cứu hộ đang ở gần đó, La Dương kêu to như vậy chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý.
Ông lão dừng lại, quay sang nhìn cậu, cười cười: “Bạn nhỏ, cậu đụng ngã ta. Theo luật Liên Bang, cậu phải bồi thường, phải ra tòa, phải ngồi tù. Trừ khi... cậu đi theo ta.”
“A!” La Dương hoảng hốt, khuôn mặt nhỏ căng thẳng.
Rõ ràng là làm việc tốt, sao lại bị vu oan?!
Làm việc tốt thì phải được báo đáp chứ!
Giờ sao đây, cậu không có tiền đâu!!
A a a, lão gia gia là người xấu!
Đối mặt với ông lão không chịu buông tha, La Dương tức giận đỏ mặt, ngẩng khuôn mặt nhỏ, giơ chân đá ông một cái ngã lăn ra đất.
“Ông già, tôi là vị thành niên! Theo luật Liên Bang...”
Người hầu trước của cậu từng là luật sư, cậu biết rõ cách bảo vệ bản thân!
La Dương ưỡn ngực, giọng mềm mại nhưng đầy khí thế hét lên:
“Ông đoán xem nếu tôi đá gãy chân ông, thì sẽ bị phán mấy năm?!”
Tấn Uyên: “......”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Xích Tiêu: Nguyên soái, tiểu thiếu gia học luật rất vững vàng.
Tấn Uyên: ……