La Dương nói xong thì im lặng, lặng lẽ đi một vòng quanh nam nhân như đang khảo sát địa hình.

Sau đó... định đánh dấu.

Cậu xoay người, động tác y như mèo, nhấc chân trái lên, chuẩn bị đi tiểu lên người nam nhân.

Ngay khoảnh khắc vận sức chờ phát động, cậu bỗng nhớ ra — mình đang mặc quần.

Biến thành người đúng là phiền phức, muốn đánh dấu cũng phải cởi quần.

Cậu đang mặc một cái quần yếm, cúc áo hơi chật, cởi ra đúng là rắc rối.

Thở hổn hển, cậu loay hoay cởi quần yếm và cả quần lót nhỏ, đứng trước mặt nam nhân, xoa xoa eo, chuẩn bị hành động.

Nhưng... đánh dấu ở đâu bây giờ?

“Tích tích tích ——”

Tiếng cảnh báo vang lên dồn dập, quang não tự động bật sáng:

“Công dân văn minh thời tinh tế, giữ gìn vệ sinh chung, không phun bậy, không ném bậy. Đại tiện tiểu tiện xin mời vào WC ngồi xổm!”

La Dương ngẩn người.

Đúng rồi, suýt nữa quên — cậu bây giờ cũng là “người”, muốn đi tiểu thì phải vào WC.

Thôi, nhịn lại đã. Dù sao cũng chưa buồn lắm.

Lúc mới tỉnh lại, cậu chẳng hiểu gì. Bác gái Tổ Dân Phố đã gửi cho cậu một bộ phim hoạt hình giáo dục cơ bản, nói rằng thú cấp thấp cần phải học tập nghiêm túc.

Trong phim có một con tiểu thanh xà đi đại tiểu tiện lung tung, bị bắt và tịch thu toàn bộ “công cụ gây án”.

Có một con Dương Đà khạc nhổ bậy, bị phạt 50 tinh tệ.

La Dương không có tiền, mà “công cụ gây án” cũng chỉ có một bộ, nên cậu đã cài nhắc nhở trên quang não để khỏi quên.

Thở hổn hển, cậu mặc lại quần yếm.

Giờ cậu đã có thể hóa hình thành người, phải giữ thể diện, phải văn nhã.

Dứt khoát... cắn một cái đi.

Phim hoạt hình đâu có nói không được cắn người.

La Dương nâng tay nam nhân lên, nhẹ nhàng cắn một cái lên kẽ tay, để lại dấu răng hình trăng non.

Tay nam nhân rất lớn, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay có vài vết chai mỏng. Cắn lên cứng cáp như thịt gà đông lạnh.

Cậu cắn một lúc, còn liếm hai cái, để tay đối phương dính đầy mùi của mình.

Cắn xong, cậu cảm thấy người nam nhân ấm áp như một cái bếp lò nhỏ, khiến cậu không ngừng muốn lại gần.

Càng gần càng thấy thoải mái.

Lưng cậu bắt đầu ngứa, thậm chí có cảm giác muốn mọc lông xù xù, để đối phương gãi gãi cho đã.

Chẳng lẽ... đây là trời sinh chủ tớ tình duyên?

La Dương nằm phục xuống, dẩu mông lên, dụi đầu vào người nam nhân, xoa qua xoa lại.

Thật là thoải mái a~

Cọ cọ vài chục cái, cậu bỗng ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.

Ngẩng đầu lên, cậu giật mình phát hiện vai nam nhân có một vết thương xuyên qua, máu tươi đang ào ạt chảy ra.

Hơi thở của nam nhân cũng ngày càng yếu đi.

?!

Không được! Ngàn vạn lần đừng chết a!


“Anh còn chưa báo ân đâu!”

La Dương hoảng hốt, vội đưa tay bịt miệng vết thương, cố ngăn máu tươi trào ra. Vừa chạm vào máu, đầu ngón tay cậu lập tức tuôn ra một luồng lửa màu cam rực rỡ, theo dòng máu lan thẳng đến vết thương.

Ngọn lửa ấy nuốt lấy máu tươi, nhưng lại không làm tổn hại đến cơ thể hay quần áo. Vết thương trên người hắn bắt đầu chậm rãi khép lại.

Lửa màu cam?!

Hắn quả nhiên là đại mãnh thú!

Những gì xảy ra trước đó… không phải mơ! Không phải mơ!!

Phía sau, cái đuôi của La Dương không kìm được mà vẫy mạnh, mông nhỏ cũng theo đó lắc lư nhộn nhạo.

Ngọn lửa màu cam cuồn cuộn tuôn ra từ cơ thể cậu, vết thương trên người hắn khép lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Thân thể La Dương liên tục biến hóa giữa hình thú và hình người. Hình thú dần to lớn, còn hình người thì không còn là dáng vẻ năm sáu tuổi nữa.

Trong ngọn lửa màu cam, mơ hồ hiện lên gương mặt một thiếu niên có ngũ quan sắc sảo.

Thế nhưng trạng thái ấy quá bất ổn. Dáng vẻ trưởng thành chỉ duy trì được vài phút rồi bị đánh trở về nguyên hình. Cậu thấy đầu óc choáng váng, tinh thần lực bị rút cạn nhanh chóng.

“Không được đốt nữa… ngừng lại… ngừng một chút đi…”

La Dương cố gắng lùi về sau, nhưng ngọn lửa vẫn không ngừng tuôn ra từ đầu ngón tay.

Nửa giờ sau, hắn đã thở đều, trông có vẻ không chết được nữa. Nhưng La Dương thì cảm thấy như bị rút cạn toàn bộ sinh lực.

“Anh là cái giống gì vậy hả? Suýt nữa thì hút khô tôi rồi!”

“Anh thiếu tôi nhiều lắm đó!”

“Ân tình của tôi với anh có thể sánh với trời cao biển rộng! Tôi chính là phụ mẫu tái sinh của anh!”

“Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày anh phải cống nạp cho tôi một cái đùi gà, một bộ cánh gà… còn cả ức gà nữa…”

Nói xong, La Dương lắc lắc đầu, cuộn lại bên cạnh, ngủ say như chết.

~

Tỉnh lại trong khoang trị liệu quen thuộc, dịch dinh dưỡng vẫn còn đọng nơi khóe mắt, Tấn Uyên đột ngột mở mắt, hít một hơi thật sâu.

Ý thức dần rõ ràng, ký ức về vết thương nặng cũng từ từ quay trở lại.

Ba ngày trước, quân đội nhận được tín hiệu cầu cứu. Một Huyễn Thú xuất hiện trên không trung tại khu trường học, gây thương vong và phá hoại nghiêm trọng.

Khi nhận được tín hiệu, hắn đang ở gần đó nên lập tức đến ứng cứu. Trường học đã bị tàn phá, người bị thương nằm la liệt, nhưng không thấy tung tích Huyễn Thú. Mức độ tổn hại cũng không giống phong cách của chúng.

Có học sinh vì hoảng loạn mà trốn xuống giếng ngầm tị nạn. Hắn một mình chui xuống cứu viện. Giếng ngầm chật hẹp, hắn ôm học sinh bay lên từ từ. Nhưng giữa đường, học sinh kia đột nhiên biến thành quái vật, cánh tay hóa thành độc châm, tiêm thẳng vào người hắn một lượng lớn nọc độc.

Nọc độc khiến hắn tê liệt, ý thức mơ hồ. Hắn liều mạng mang quái vật ra khỏi khu vực đông người.

Trước khi mất ý thức, hắn ngã vào một căn lều tạm.

Khi đó, hắn nghĩ mình chắc chắn sẽ chết.

Giờ đây, cúi đầu nhìn thân thể lành lặn, Tấn Uyên chìm vào trầm tư — không chỉ được cứu sống, mà trạng thái cơ thể còn tốt hơn trước kia.

Ngay cả công nghệ trị liệu mới nhất cũng không thể khiến vết thương biến mất hoàn toàn như thế.

Người cứu hắn… là thần thánh phương nào?

“Phó quan, là ai đã cứu tôi?” Tấn Uyên bước ra khỏi khoang trị liệu, dịch chữa trị chảy dọc theo những đường nét cơ bắp lạnh lẽo.

“Nguyên soái, là Xích Tiêu đưa ngài trở về.” Phó quan Bạch Cập đáp.

Xích Tiêu là cơ giáp siêu trí năng của Tấn Uyên, có khả năng suy nghĩ độc lập, thông minh vượt trội.

“Xích Tiêu?”

Tấn Uyên giơ tay, một con chim nhỏ màu bạc bay tới, đậu lên tay hắn rồi biến thành một chiếc vòng tay bình thường.

“Nguyên soái, hệ thống của tôi bị tổn hại 80%, lúc đó đang ở trạng thái ngủ đông. Nhưng trước khi ngất, tôi đã ghi lại hình ảnh.”

Chiếc vòng tay phát sáng, hình ảnh được chiếu lên giữa không trung.

Trong căn lều rách nát tối tăm, chẳng có gì ngoài một đống rơm. Trên đó, một cục bông trắng cuộn tròn đang ngủ say. Cục bông ấy ngủ rất ngon, đôi tai trên đầu thỉnh thoảng giật giật, trông ngốc nghếch mà đáng yêu.

Quan sát kỹ, có thể thấy khóe miệng của cục bông đang mấp máy, như thể đang nói gì đó.

“Xích Tiêu, tăng âm lượng.”

“Rõ, nguyên soái.”

Âm lượng được tăng lên mức tối đa, cuối cùng cũng nghe rõ tiếng phát ra từ cục bông trắng.

Ban đầu là tiếng nhóp nhép, sau đó là tiếng nuốt nước miếng, cuối cùng là giọng nỉ non mơ màng: “Ngon quá à… motto motto… (nữa đi nữa đi)…”

Tấn Uyên: “……”

Phó quan: “……”

Tấn Uyên lạnh giọng: “Đưa cậu ta đến đây. Hỏi cho rõ.”

“Vâng.” Phó quan đáp, nhưng vẫn đứng yên không rời đi.

Tấn Uyên nghiêng đầu, giọng trầm thấp: “Còn chuyện gì?”

“Lão nguyên soái và phu nhân vừa gọi điện. Ngài đã lâu không đến thăm họ.”

Tấn Uyên đi trước đến Bộ Quân sự kiểm tra, mọi thứ đều bình thường, không ai biết hắn từng bị thương.

Sau đó, hắn đến Cửu Thiên Thần Điện.

Vừa đến ngày mở cửa, người đến cầu phúc đông như nước chảy. Thấy nguyên soái xuất hiện, các chức sự tôn giáo lập tức cúi đầu, lặng lẽ tránh sang một bên, đồng thời gửi đi thông báo khẩn cấp.

Tấn Uyên là nguyên soái kiệt xuất nhất trong lịch sử Thái Cách Tinh.

Sinh ra đã ngậm thìa vàng, từ nhỏ đã bộc lộ thiên phú chiến đấu kinh người. Toàn bộ  đội hộ vệ Tinh Hà đều do hắn dẫn dắt, bảo vệ một phương bình yên trước hiểm họa Huyễn Thú.

Dưới uy hiếp của hắn, tần suất Huyễn Thú xuất hiện giảm mạnh.

Thực lực của hắn — không cần nghi ngờ.

Nhưng tinh thần lực và sức chiến đấu của hắn nằm ở đỉnh kim tự tháp. Trưởng thành trong sự sùng bái của muôn người, hắn hình thành phong cách quyết đoán, lạnh lùng, thậm chí độc đoán.

Vì vậy, lời đồn dân gian về hắn và công trạng thực tế là hai thế giới khác nhau.

— Nghe đồn nguyên soái tàn nhẫn, vô tình, khi chiến đấu với Huyễn Thú thường không màng sống chết của binh lính. — Đã từng khiến cả một trận doanh binh lính vùi thây giữa biển sao. — Là “Sát Thần” danh xứng với thực.

Tấn Uyên không quan tâm đến lời đồn, lạnh nhạt, ít nói.

Lúc này, Thần Điện tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Biết nguyên soái đến, tư tế Cơ Hành cắm đàn hương vào lư hương, ra cửa nghênh đón, giọng nói không giấu nổi sự phấn khích: “A Uyên! Tôi đang định đi tìm cậu! Bệnh tinh thần của cậu được cứu rồi!!”

Tấn Uyên nở nụ cười trào phúng, giọng lạnh như băng: “Nếu không cần cái lưỡi, tôi có thể cắt giúp. Miễn phí.”

Cơ Hành lập tức im bặt, đưa tay che miệng.

Hắn là bạn thuở nhỏ của Tấn Uyên, thấy sắc mặt hắn lạnh nhạt thì cũng hơi chột dạ.

Sau một hồi im lặng, Tấn Uyên hừ lạnh: “Phương pháp gì?”

Tinh thần lực của hắn quá mạnh, đến mức chính hắn cũng không kiểm soát nổi. Khi phát bệnh, hắn chỉ muốn dùng tay không bẻ nát đại não. Đánh người, phá hoại với hắn chỉ là triệu chứng nhẹ. Quân bộ sợ hắn nổi giận, có thể một mình phá nát cả Thái Cách Tinh.

Cơ Hành ho nhẹ, ra vẻ thần bí: “Đi theo tôi.”

Lão nguyên soái và phu nhân đắm chìm trong thuật chiêm tinh, quanh năm ở Thần Điện cầu phúc. Cơ Hành dẫn Tấn Uyên rẽ trái rẽ phải, đến khu cư trú của hai người.

Trước mặt lão nguyên soái và phu nhân, Cơ Hành mở quang não, chiếu ra hình ảnh: “Đây là thuật toán âm dương bổ trợ theo tứ trụ can chi* do tôi phát minh.”

*“Tứ trụ can chi” là một khái niệm quan trọng trong tử vi và phong thủy phương Đông, dùng để luận đoán vận mệnh, tính cách và cuộc đời của một người dựa trên thời điểm sinh.

Cơ Hành thao thao bất tuyệt, miệng lưỡi lưu loát, toàn những thuật ngữ như “thái dương sai giờ”, “tứ trụ bát tự”… khiến đầu Tấn Uyên ong ong.

Hắn cắt ngang: “Nói trọng điểm.”

Lão nguyên soái và phu nhân vừa nghe vừa gật đầu.

Cơ Hành trải chăn đúng chỗ, sau một tràng thuật ngữ chuyên môn, kết luận: “Dựa theo chiêm tinh thuật và bài bàn tứ trụ*, tôi đã chọn ra một bạn đời cực kỳ phù hợp với cậu. Sau khi kết hôn, bệnh tâm thần… à, tinh thần của cậu sẽ giảm mạnh.”

*"Tứ Trụ" gồm 4 yếu tố thời gian khi một người sinh ra: Năm sinh, tháng sinh, ngày sinh, giờ sinh

Tấn Uyên liếc qua, ánh mắt lạnh như sương tuyết, không kiên nhẫn hiện rõ.

Cơ Hành lùi về sau, giơ tay lên, một quầng sáng hiện ra giữa không trung. Trong đó là một thiếu niên khoảng năm sáu tuổi, trên đầu có đôi tai thỏ mềm mại.

Tấn Uyên nhíu mày: “Cậu đang đùa tôi?”

Ngũ quan hắn tuấn lãng, ánh mắt sắc như kiếm, chỉ một cái liếc đã khiến người ta thấy như bị dao cắt.

Cơ Hành giật mình, co rút vai, trốn sau lưng lão nguyên soái và phu nhân, lí nhí giải thích: “Cậu ấy nhìn nhỏ vậy thôi, thực ra đã 18 tuổi rồi, thành niên rồi.”

Một số chủng tộc hình người đến 17 tuổi vẫn giữ dáng vẻ trẻ con, ví dụ như thỏ Chu Nho, chó Trà Bôi từ tinh cầu xa xôi. Không thể dựa vào ngoại hình để đoán tuổi. Có loài đến khi trưởng thành mới đột ngột biến lớn.

Chưa rõ cậu bé kia thuộc chủng tộc nào.

Lão nguyên soái Tấn Uông chống cằm, hoàn toàn không quan tâm, chăm chú phân tích mệnh đồ Cơ Hành trình bày: “Dựa theo thiên can địa chi và giờ sinh, đúng là tuyệt phối.”

Tấn Uyên không nói gì, giơ tay triệu hồi Xích Tiêu. “Ầm” một tiếng, một góc thiên điện của Cửu Thiên Thần Điện bị đạn pháo phá hủy.

Cơ Hành trốn sau lưng lão nguyên soái và phu nhân, nhỏ giọng cáo trạng.

Phu nhân đưa tay kéo Cơ Hành ra sau lưng, nhẹ nhàng nâng tấm ảnh lên, mỉm cười dịu dàng: “Thật ngoan, một đưa bé có má lúm đồng tiền nữa kìa. A Uyên, mẹ rất thích cậu ấy. Giờ còn nhỏ, sau này lớn lên rồi tiếp xúc thử xem sao.”

Lão nguyên soái không nhìn ảnh, vẫn chăm chú quan sát tinh bàn mệnh của hai người, trầm giọng nói: “Chỉ sợ, xét theo can chi*, ngươi sẽ bị hắn bắt nạt.”

*Can Chi là hệ thống gồm Thiên Can (10) và Địa Chi (12), dùng để xác định năm, tháng, ngày, giờ trong lịch âm.

Cơ Hành nhỏ giọng phụ họa: “Cháu cũng thấy A Uyên mệnh cách hơi yếu.”

Tấn Uyên suýt nữa bật cười vì tức: “Toàn là nói bậy!”

Thật là hoang đường!

Trong quầng sáng, thiếu niên kia rõ ràng là nhược thú. Một dáng vẻ yếu ớt mong manh, như thể chỉ cần chạm nhẹ là vỡ. Hắn mà nói lớn tiếng một chút, đối phương chắc sẽ bị dọa đến tè ra quần.

Một sinh vật nhỏ như vậy, bắt nạt hắn sao?

Cơ Hành thò đầu ra từ sau lưng phu nhân nguyên soái, nghiêm túc giải thích: “Ý của bác trai không phải là cậu bị cậu ấy áp chế, mà là cậu sẽ trở thành kiểu bị vợ quản nghiêm, thê nô, giống Chu Càn ấy.”

Chu Càn là người trong nhóm bọn họ nổi tiếng “yêu vợ”, bị trêu chọc suốt ngày vì quá nghe lời.

Tấn Uyên hừ lạnh một tiếng: “Cho dù trời có sập, tôi cũng không thể giống hắn!”

“Sợ vợ, thật chẳng có tiền đồ!”
 

Tác giả có lời muốn nói:

Tấn Uyên: Sợ vợ, không tiền đồ!

Thật lâu sau... 

Tấn Uyên: Ta không phải sợ vợ, ta là tôn trọng vợ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play