Anh nghĩ nghĩ rồi nói với người hâm mộ: “Tôi đi gọi chú tôi ăn cùng. Buổi livestream hôm nay đến đây thôi, hẹn gặp lại lần sau. Lần sau livestream lúc nào á? Mọi người theo dõi Weibo của tôi nhé, tên là Giản Trực Liễu. Khi nào livestream, tôi sẽ thông báo trên Weibo. Tạm biệt mọi người.”
Giữa những tiếng la hét đầy luyến tiếc của người hâm mộ, Trang Giản Ninh tắt livestream. Anh bưng nửa chiếc bánh rán còn lại lên lầu đến cửa phòng ngủ: “Chú, Hạ tiên sinh, tôi làm một ít đồ ăn, ngài muốn ăn thử không?”
“Hạ tiên sinh, ngài ngủ rồi sao?”
“Hạ tiên sinh, tôi chia cho ngài một nửa. Nếu ngài không ăn, ngày mai đừng có đòi tiền cơm của tôi đấy!”
“Hạ…”
Hạ Chước vừa mới nằm xuống, trong phòng ngủ chỉ còn lại một chiếc đèn tường màu hổ phách ấm áp. Hắn đưa tay xoa xoa giữa lông mày.
Hắn đứng dậy, viết vài dòng chữ nguệch ngoạc trên tờ giấy ghi chú ở đầu giường, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh. Hắn luồn tờ giấy qua khe cửa.
Trang Giản Ninh ăn xong nửa chiếc bánh rán, định quay lại ăn canh thì vừa quay người đã thấy một tờ giấy nhắn.
Anh vừa đi về phía bếp vừa đọc: “Quy định trong thời gian tá túc như sau: Một, phải dậy trước 6 giờ sáng; hai, sau 11 giờ đêm không được gây ra bất kỳ tiếng động nào, và không được gõ cửa gọi tôi; ba, từ 6 giờ sáng đến 11 giờ đêm nếu thật sự có việc gấp, gõ cửa một lần là đủ, nếu tôi không trả lời thì có nghĩa là việc đó không quan trọng; bốn, tự mình dọn dẹp rác.”
Trang Giản Ninh cất tờ giấy cẩn thận, ăn uống xong xuôi thì ngoan ngoãn dọn dẹp nhà bếp.
Rửa mặt xong, anh phát hiện trên sofa ngoài ba bốn cái gối ôm ra, không có chăn đệm nào cả. Đêm tháng tư vẫn còn hơi lạnh. Anh ra ban công đóng cửa sổ, nhìn đồng hồ đã 11 rưỡi.
Anh khá dễ nuôi, quen sống những ngày xa hoa, nhưng cũng chịu được những ngày lang thang đầu đường, ăn không đủ no. Cuộc sống vốn là để trải nghiệm. Ngọt bùi cay đắng đều là nguồn cảm hứng sáng tác của anh.
Hơn nữa, chiếc sofa mềm mại như thế này còn tốt hơn rất nhiều so với điều kiện ở trong rừng sâu núi thẳm.
Weibo trước đây của nguyên chủ phần lớn là những lời tỏ tình sến sẩm với Trình Ngạn, hơn một nửa là những lời chửi bới vai chính thụ Kinh Thần là tiểu tam.
Trang Giản Ninh xóa tài khoản Weibo cũ, đăng ký một tài khoản mới mang tên “Giản Trực Liễu”.
Tắt đèn, ôm chặt gối, vừa nhắm mắt lại đã chìm vào giấc ngủ sâu, một đêm không mộng mị.
5 rưỡi sáng, Hạ Chước tỉnh dậy đúng giờ. Sau khi vệ sinh cá nhân, hắn ra ban công ngoài phòng ngủ nhìn những đóa hoa tàn úa, sắp chết. Cần phải thay một lứa mới.
6 giờ sáng, điện thoại reo. Tiểu Trương cẩn thận báo cáo: “Hạ tiên sinh, tối qua có một người mới rất nổi tiếng đã livestream về lĩnh vực ẩm thực. Các số liệu đánh bại tất cả những người mới được đề cử. Các từ khóa liên quan vẫn đang đứng đầu tìm kiếm. Phía hậu trường không phát hiện dấu vết của người PR hay thủy quân. Phó tổng Lưu đã chuẩn bị hợp đồng từ đêm qua rồi, với đãi ngộ vô cùng hậu hĩnh. Ngài thấy chuyện này có được không?”
“Hỏi tôi?” Chuyện nhỏ như thế này cũng hỏi hắn sao?
Tiểu Trương cắn chặt răng nói: “Hạ tổng, streamer ẩm thực này hình như là Trang Giản Ninh. Phông nền là bếp nhà ngài. Cậu ta còn livestream nói… nói ngài là… người chú nương tựa của cậu ta.”
Hạ Chước vừa mới mua lại công ty livestream này chưa lâu, những hoạt động cụ thể đều do đội ngũ chuyên nghiệp xử lý. Hắn chỉ phụ trách đưa ra những quyết định cấp cao và quy hoạch tổng thể.
Tiểu Trương đoán rằng Hạ Chước không có hứng thú tải ứng dụng để xem livestream của Trang Giản Ninh, nên trực tiếp gửi cho hắn một đoạn video ngắn mà cư dân mạng đã cắt ra từ hot search, cùng với ảnh chụp màn hình những bình luận đứng đầu, thông qua WeChat.
Nghe thấy điện thoại “leng keng” vài tiếng, Hạ Chước không mở ra xem. Hắn cầm bình tưới nước, vô tình tưới hoa thêm một lần nữa .
Hắn không quan tâm đến đặc tính của những loài hoa này, việc tưới hoa vào mỗi sáng sớm chỉ là thói quen giống như một chứng ám ảnh cưỡng chế, coi như là một cách rèn luyện.
Còn về việc hoa có thiếu nước hay không, hay hoa ra sao, hắn cũng không để ý, cũng chẳng có tâm trạng thưởng thức.
Thay quần áo xong, hắn cầm điện thoại, mở cửa đi thang máy xuống lầu.
Trang Giản Ninh mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng động. Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, anh dường như nhớ ra có chuyện gì đó. Anh ôm hai cái gối ôm ngồi dậy khỏi sofa, nhắm mắt lại để tỉnh táo.
Hạ Chước không quan tâm trên sofa có người hay không, điều khiển xe lăn đi thẳng qua phòng khách đến ban công. Khi đi ngang qua bàn trà, hắn cầm lấy điều khiển từ xa, mở tất cả cửa sổ và rèm cửa phòng khách ra để đón gió.
Trang Giản Ninh bị luồng gió lạnh đầu sáng ùa tới, nổi hết cả da gà da vịt lên. Anh ôm lấy cánh tay xoa xoa, ngái ngủ đứng thẳng dậy. Hai nhúm tóc trên đỉnh đầu dựng lên lung tung, trông như một con mèo ngái ngủ.
Anh nửa híp mắt đi vòng quanh phòng khách vài vòng, càng đi càng mẹ nó lú: “Sao tôi lại không tìm thấy nhà vệ sinh trong nhà nhỉ.”
Hạ Chước cầm bình tưới nước tiếp tục tưới. Trên đường, hắn liếc nhìn anh một cái. Một đứa trẻ con mặc trộm quần áo người lớn, cả người toát lên vẻ ngốc nghếch, vậy mà công ty livestream lại muốn ký hợp đồng với cậu ta với giá cao. Chắc công ty này cũng sắp phá sản rồi.
Chuông cửa vang lên. Một người phụ nữ trung niên bước vào. Trang Giản Ninh vừa ngáp một cái, hai mắt đẫm lệ nhìn bà, càng thêm ngơ ngác.
Bà giúp việc cũng ngơ ngác. Hạ tiên sinh từ trước đến nay sống một mình, trong nhà ngoài trợ lý ra chưa từng có ai vào. Hôm nay lại có một cậu nhóc từ đâu đến đây?
Khách hàng đều có sự riêng tư. Bà giúp việc rất hiểu chuyện, dẹp bỏ sự nghi ngờ trong lòng và chào Trang Giản Ninh: “Chào cậu, tôi là đầu bếp riêng của Hạ tiên sinh, tôi họ Tống.”
Trang Giản Ninh nghe thấy ba chữ “Hạ tiên sinh” cuối cùng cũng tỉnh táo. Vẻ mặt anh có một thoáng thất vọng không thể che giấu, nhưng cũng chỉ là thoáng qua. Anh nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, nhiệt tình chào hỏi bà: “Dì Tống, chào buổi sáng! Cháu là Tiểu Giản. Dì đến làm bữa sáng à?”
Đã quen với sự lạnh nhạt của Hạ tiên sinh, đột nhiên gặp một cậu trai xinh đẹp, ngọt ngào, dì Tống rất thích.
Hơn nữa, có một người hoạt bát, nhiệt tình như vậy ở bên cạnh Hạ tiên sinh, cũng là một chuyện tốt cho hắn. Bà nói chuyện cũng nhiều hơn: “Tiểu Giản này, cậu muốn ăn gì, đồ ăn Trung hay đồ Tây, có kiêng ăn gì không? Có phải mệt lắm không, sao lại buồn ngủ thế kia, đi ngủ thêm chút nữa đi, cơm xong dì gọi.”
Trang Giản Ninh cười lên: “Cháu không kén ăn, giống Hạ tiên sinh là được, cảm ơn dì Tống.”
Đợi dì Tống vào bếp, Trang Giản Ninh nhìn Hạ Chước đang bận rộn ở ban công, bước chân vô thức đi tới.
Trang Giản Ninh ghét nhất là nhìn thấy những thứ tốt đẹp bị hủy hoại. Anh thấy những gì đang xảy ra với những bông hoa xinh đẹp, tươi tắn, anh khẽ "tê" một tiếng.
Đang định thay những bông hoa xinh đẹp này xử lý Hạ Chước, anh vừa cúi đầu nhìn thấy mặt hắn. Dưới ánh mặt trời, đôi lông mày, chiếc môi mỏng, mọi thứ đều tinh xảo. Đường nét sống mũi và cằm rõ ràng, sắc bén, toát ra một vẻ gợi cảm kiêu ngạo.
Thôi, đẹp trai như vậy, không biết tưới hoa cũng là chuyện bình thường.
Anh vươn tay ra đỡ lấy bình tưới nước trong tay Hạ Chước: “Hạ tiên sinh, để tôi giúp ngài.”
Tay bị chạm vào, Hạ Chước đột nhiên siết chặt bình tưới, môi mím chặt, vẻ mặt vốn bình tĩnh không gợn sóng bỗng nhiên âm u. Hắn nghiến răng, từng chữ từng chữ nói: “Trang, Giản, Ninh.”
Một đêm không có chăn, sáng sớm lại bị gió lạnh thổi, toàn thân Trang Giản Ninh run rẩy. Ban đầu anh định giành lấy bình tưới nước trong tay Hạ Chước, nhưng tay hắn quá ấm, anh vốn không tỉnh táo, sự chú ý ngay lập tức bị chuyển hướng, hoàn toàn không để ý đến cảm xúc khác thường của Hạ Chước.
Hai tay anh xoa xoa mu bàn tay ấm áp của Hạ Chước, phát ra một tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy: “Hạ tiên sinh, tay anh thật ấm áp.”
Hạ Chước bị một tảng băng nhỏ nắm lấy, cảm thấy lúng túng. Giống như ngọn lửa dục vọng u ám đang bùng cháy trong lòng hắn như có thể hủy diệt cả trời đất đã bị dập tắt.
Bình tĩnh lại, hắn thả lỏng cơ bắp, rồi khôi phục lại vẻ mặt bình thản, nhìn đôi tay thon dài, không hề an phận đang bao phủ lên tay mình. Sau đó, hắn hờ hững ngẩng đầu, nhướn mày nhìn Trang Giản Ninh: “Tìm thấy nhà vệ sinh chưa?”
“Không sao, tôi tuổi trẻ thận tốt, có thể tìm thêm một lúc nữa.” Trang Giản Ninh nhìn vào mắt hắn, dường như lại thấy ngọn lửa tối tăm lóe lên rồi biến mất. Anh dời ánh mắt đi, đột nhiên thấy chăn đệm và gối ở trên chiếc tủ gỗ mà hôm qua anh đã lấy quần áo.
Anh tinh thần chấn động, buông tay Hạ Chước ra, nhào vào đống chăn như tìm thấy người thân. Anh sung sướng kêu lên: “Ta sinh ra khi quân chưa sinh, quân sinh ra thì ta đã già, duyên phận của chúng ta thật mỏng manh!”
Hoa chỉ mới được tưới một nửa, Hạ Chước bất thường không tiếp tục nữa, hắn đặt bình tưới xuống, lầm bầm một câu “đồ thần kinh”, rồi điều khiển xe lăn đi về phía phòng ăn.
Trang Giản Ninh quấn chăn, cuộn tròn trong chiếc ghế treo ở ban công một lúc. Ánh nắng đầu xuân dịu dàng, gió nhẹ nhàng, hương hoa thoang thoảng. Cả người anh ấm áp, đung đưa rồi ngủ nướng thiếp đi.
Dì giúp việc mang bữa sáng lên. Bà tìm khắp nơi không thấy Trang Giản Ninh đâu, bà nhìn Hạ Chước, do dự một lúc lâu, rồi cẩn thận mở miệng nói: “Hạ tiên sinh, có cần gọi Tiểu Giản dậy ăn cơm không?”
“Hắn không đói đâu.”
Bà giúp việc sững sờ, không dám nói thêm gì, lặng lẽ trở về bếp chuẩn bị nguyên liệu cho bữa trưa.
Một đoạn nhạc rock and roll bùng nổ đột nhiên vang lên trong căn phòng khách tĩnh mịch.
Hạ Chước cảm thấy đầu mình sắp bị người ta xốc tung. Hắn nín thở, nhắm mắt lại, từng chữ từng chữ gọi: “Trang, Giản, Ninh!”
Trang Giản Ninh ngủ quá ngon, bị tiếng nhạc làm cho giật mình suýt ngã khỏi ghế treo.
Anh duỗi chân dài ra, quấn chăn bước nhanh đến sofa. Không cần biết là ai, anh trực tiếp nhấn nút nghe: “Alo, xin chào.”
Vì quá kích động nên anh đã nhấn mấy lần, bật cả loa ngoài: “Trang tiên sinh, lịch trình của ngôi sao Trình Ngạn hôm nay đã ra rồi, 500 đồng…”
Trang Giản Ninh muốn tự bế. Nguyên chủ còn sống không? Anh đảm bảo sẽ không đánh chết cậu ta đâu: “Trang tiên sinh đã từ fan thành anti-fan rồi, về sau không cần nữa, cảm ơn!”
Bên kia không bỏ cuộc: “Thế à! Vậy anti-fan thì thu 300, cậu không nắm rõ lịch trình của anh ta, làm sao có thể tấn công chính xác được? Chúng tôi…”
Trang Giản Ninh muốn phát điên.
“Bang” một tiếng, anh cúp máy, kéo vào danh sách đen, đổi nhạc chuông một cách nhanh chóng. Tại sao hôm qua anh lại não cá vàng mà đổi từ chế độ rung sang đổ chuông chứ.
Cuộc sống như thế này! Thật sự! Quá kích thích!
Anh ngẩng đầu lên muộn màng, thấy Hạ Chước đang thong thả ăn sáng ở bàn ăn. Trang Giản Ninh thầm niệm ba lần “Không nhìn thấy tôi”, rồi chui vào nhà vệ sinh khách để rửa mặt thật nhanh.
Thấy đối diện Hạ Chước vẫn còn một phần bữa sáng, Trang Giản Ninh tự giác ngồi xuống. Lưng anh thẳng tắp, hai tay đặt trên bàn ăn, giống như một cậu học sinh tiểu học, thành thật bày tỏ thái độ: “Cảm ơn Hạ tiên sinh đã cho tôi ăn!”
Với sự hào phóng, anh tiếp tục phân tích nội tâm, ngượng ngùng thừa nhận lỗi lầm: “Trước đây đu idol có hơi quá đà! Giờ thì giai đoạn khủng hoảng tuổi mới lớn cuối cùng cũng đã qua rồi!”
Hạ Chước đặt bộ đồ ăn xuống, dùng khăn giấy lau miệng. Trang Giản Ninh tưởng hắn đã ăn xong và rời đi, đang định thở phào nhẹ nhõm thì thấy Hạ Chước cầm lấy điện thoại bên cạnh, không có ý định rời đi.
Sau đó, anh nghe thấy giọng nói ngập ngừng của mình phát ra từ điện thoại của người đó.
“Vậy chắc là do tôi trời sinh đẹp thôi…”
“Tôi không có người thân khác, chỉ có chú và tôi nương tựa vào nhau… Hắn khá là lạnh lùng, rõ ràng rất đẹp trai, nhưng mà khí chất thì, ừm, tựa như một luồng gió lạnh của Siberia…”
“Chú tôi có tuổi rồi, phải nghỉ ngơi sớm…”
Phản ứng đầu tiên của Trang Giản Ninh là Hạ Chước đã lắp camera trong nhà, ít nhất là trong bếp.
Tim anh đập thình thịch, cố tỏ ra bình tĩnh, vừa cắt miếng bò bít tết Kobe, vừa nhớ lại xem tối qua mình có làm gì quá đáng không.
Hạ Chước tắt video, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm hai nhúm tóc đang lung lay trên đầu Trang Giản Ninh, ánh mắt từ từ chuyển đến nốt ruồi đỏ trên chóp mũi thẳng.
Trước mặt hắn, thiếu niên mặc bộ đồ ở nhà không vừa người, nhưng từ đầu đến chân đều toát ra vẻ thuần khiết, rạng rỡ của một người được nuôi dưỡng trong môi trường giàu có và tốt đẹp. Hạ Chước vuốt ve làn da trên mu bàn tay mình, nơi vừa bị Trang Giản Ninh chạm vào, cảm thấy sự bất ngờ thi thoảng này không hề đáng ghét.
Vẫn là vẻ ngoài đó, nhưng bên trong lại như đã đổi thành một người khác.
Những bức ảnh chụp màn hình bình luận của cư dân mạng, tưởng chừng như đùa giỡn, nhưng thật ra lại chỉ thẳng ra nguyên nhân khiến Trang Giản Ninh đột nhiên nổi tiếng.
【 Tay đẹp thì không có tiền bằng hắn, có tiền hơn hắn thì không đẹp trai bằng, đẹp trai hơn hắn thì không thú vị bằng, thú vị hơn hắn thì không có người chú để nương tựa, có chú rồi cũng không làm ra được món bánh rán giòn giản dị như vậy được! 】
【 Giữa một rừng livestream ẩm thực đại trà, Tiểu Giản như một dòng suối trong trẻo, chảy vào trái tim u ám của tôi, đánh thức ham muốn tìm hiểu đang cuộn trào của tôi. 】
【 Bây giờ trong đầu tôi chỉ toàn là đôi tay và giọng nói của Tiểu Giản ca ca. Ba phút, tôi cần biết tất cả thông tin về Tiểu Giản ca ca. 】
Hạ Chước lướt qua một lượt, trả lời Tiểu Trương: “Biết rồi.”
Tiểu Trương: “…”
Biết rồi? Chỉ có vậy thôi sao?
Trang Giản Ninh thấy Hạ Chước cúi đầu xem điện thoại không để ý đến mình, anh cũng cầm lấy điện thoại trên bàn trà. Anh vừa ăn sáng vừa đăng nhập vào các tài khoản mạng xã hội của nguyên chủ để tìm hiểu về các mối quan hệ.
WeChat có một nhóm chat với cái tên nghe rất trẻ trâu "Tứ đại kim cương" hoạt động rất sôi nổi.
【Mập mạp cũng muốn bay: @ Trang Giản Ninh, điểm thi chuyên ngành của Học viện Mỹ thuật Trung ương có rồi. Nghe nói Kinh Thần đã nhận được thông báo của trường, đứng đầu chuyên ngành thiết kế, điểm văn hóa của cậu ta cũng không thành vấn đề. Xem ra năm nay chắc chắn là đỗ vào Học viện Mỹ thuật Trung ương rồi.】
【Người gầy đẹp trai nhất : @ Trang Giản Ninh, cha mẹ ruột của cậu bị Kinh Thần cướp mất, Trình Ngạn của cậu lại nhất mực si tình với cậu ta. Lần thi này dù điểm của cậu thế nào, cậu ta cũng sẽ đứng đầu, vượt mặt cậu một cách rõ ràng. Sao cậu có thể nhịn được? 】
【 Tao chính là đại gia: @ Trang Giản Ninh, cái khác không nói, nhưng cậu đẹp trai hơn Kinh Thần rất nhiều, tại sao cậu ta lại là hot boy của trường? Thế giới này quá bất công với cậu. Đúng rồi, hai hôm nay cậu có gặp Trình Ngạn không, cậu phải tìm hắn hỏi cho ra lẽ, tất cả những thứ này vốn dĩ là của cậu. 】
Trong tiểu thuyết, vai chính thụ Kinh Thần quả thật đã vào được trường nghệ thuật hàng đầu trong nước - Học viện Mỹ thuật Trung ương. Còn nguyên chủ thì điểm văn hóa và chuyên ngành đều không đạt, cuối cùng chỉ vào được một trường hạng ba.
Nguyên chủ từng bước đi đến kết cục bi thảm, cũng không thiếu công lao của những "người bạn" này.
Trang Giản Ninh dứt khoát rời khỏi nhóm chat.