Trên tầng cao nhất của Tòa nhà Đế Đô đang diễn ra lễ ký hợp đồng với nhà thiết kế chính của thương hiệu trang sức quốc tế Cavny. Tại hiện trường không thiếu lưu lượng đang bạo hồng cùng ảnh đế thị hậu kỳ cựu, tiệc rượu sang trọng, ăn uống linh đình.

Nhân vật chính của bữa tiệc, Trang Giản Ninh, mặc một bộ lễ phục màu trắng sang trọng, kết hợp với một chiếc cài áo ngọc lục bảo hình con công, khí chất trong sáng tao nhã khiến người ta không thể rời mắt được.

Anh bị vây quanh bởi một đám minh tinh trang điểm lộng lẫy, muốn trở thành người đại diện cho Cavny, thương hiệu đá quý danh tiếng mà anh đang giữ chức nhà thiết kế chính.

"Tôi sớm đã nghe danh nhà thiết kế Trang là nhà thiết kế chính trẻ nhất trong lịch sử Cavny, không ngờ người thật lại đẹp đến chói mắt như vậy! Nếu Trang tiên sinh cũng đến làm minh tinh, chúng ta sẽ thất nghiệp hết mất."

"Nhà thiết kế Trang, món trang sức em đang đeo hôm nay là do ngài thiết kế, em rất thích, ngài thấy nó có hợp với em không ạ?"

“Nhà thiết kế Trang, sản phẩm mới của ngài là bộ sưu tập “Trụy hải”, hot đến mức em không thể tranh được nấy một món…”

Trang Giản Ninh tay cầm ly rượu vang đỏ, cười rạng rỡ, trò chuyện tao nhã, ứng phó tự nhiên với mọi người, thỉnh thoảng lại bật ra những tiếng cười dễ nghe.

"Nhà thiết kế Trang, Tổng Giám Đốc của J.W sắp phát biểu xong, xin ngài hãy chuẩn bị sẵn sàng."

Trang Giản Ninh khẽ gật đầu với mọi người rồi đi theo nhân viên lên sân khấu.

Hơn mười năm cầm bút vẽ, mấy năm lặn lội khắp các mỏ quặng khai thác đá quý, anh đã dành trọn nhiệt huyết cho nó, cũng đã phải chịu không ít vất vả vì nghề thiết kế trang sức. Giờ đây, khi ước mơ đã thành hiện thực, Trang Giản Ninh đứng trên sân khấu, cảm xúc dâng trào, khóe mắt hơi ươn ướt.

Sân khấu lộng lẫy, ánh đèn rực rỡ, nhưng cũng không thể sánh bằng ánh mắt ngưỡng mộ và rực sáng của tất cả mọi người bên dưới.

Trang Giản Ninh hắng giọng, vừa định cất lời, mọi người phía dưới lại đột ngột biến sắc. Sau đó, anh cảm nhận được một luồng khí mạnh mẽ từ phía trên giáng xuống, đè nén anh đến mức phải khó khăn ngước đầu lên.

Cùng với những tiếng thét chói tai của mọi người, anh đã chứng kiến giây phút chiếc đèn chùm nạm 21 viên hồng ngọc và 406 viên kim cương rơi xuống.

21, chính là số tuổi của anh, và ngày 6 tháng 4 cũng là sinh nhật anh.

Đại não nứt ra, máu bắn tung tóe, cuộc đời anh đã kết thúc ngay lúc anh vừa đạt được ước mơ.

Ý thức của anh từ từ rời khỏi thân thể, lơ lửng trên không trung, quan sát rõ ràng toàn bộ hiện trường hỗn loạn đầy máu me, tiếng thét chói tai và cảnh mọi người ôm đầu chạy tán loạn. Chiếc điện thoại bị dẫm nát dưới đất, màn hình vẫn đang phát sóng trực tiếp, và một biển bình luận gào khóc đau thương.

“Không ai có thể ngăn cản những điều bất ngờ. Đối với sự chấp nhất và nhiệt tình mãnh liệt với ước mơ này, anh sẽ đổi lại một lần trọng sinh, đi thôi, Trang Giản Ninh.”

Cơn đau thể xác và nỗi trống rỗng bàng hoàng đến muộn màng.

Ánh mắt anh nhìn thấy một màu trắng xóa.

Đi… đi đâu?

Trang Giản Ninh cảm nhận được linh hồn đã thoát khỏi thân thể mình bỗng chốc lại một lần nữa bị hút vào một cơ thể nào đó. Hai cánh tay anh siết chặt lấy cổ một người nào đó, thân thể còn ra sức cọ vào lòng đối phương, miệng vô thức mấp máy: “Trình Ngạn, em yêu anh.”

Anh còn chưa kịp giật mình thì người kia đã có phản ứng trước.

“Trang Giản Ninh, đừng có được đằng chân lân đằng đầu! Chúng ta đã hủy hôn rồi, tôi chưa bao giờ thích cậu! Cậu giờ đã có chồng, lại còn chạy đến ôm người đàn ông khác, cậu có tiện không hả!”

Người đàn ông mạnh mẽ đẩy anh ra, vẻ mặt đầy chán ghét: “Cậu còn không đủ tư cách để uống nước rửa chân của Kinh Thần! Đừng để tôi nhìn thấy cậu nữa, mau cút đi!”

Trang Giản Ninh loạng choạng lùi về sau hai bước, lưng anh đập mạnh vào cạnh bàn trang điểm bằng gỗ, anh khẽ “Tê” một tiếng vì đau.

Từ thiên đường rớt xuống địa ngục, quá nhiều biến cố xảy ra chỉ trong nháy mắt, não Trang Giản Ninh có chút chập mạch.

Trình Ngạn đứng trước gương chỉnh lại cổ áo, ống tay áo, vẫn còn chìm đắm trong cơn giận dữ, khẽ chửi thề hai câu, sắc mặt anh ta xanh mét, gân xanh trên trán nổi lên. Ở cùng phòng, hít thở chung một bầu không khí với Trang Giản Ninh, đối với anh ta mà nói, đều là một sự tra tấn và ô nhục lớn lao.

Trang Giản Ninh khó khăn đảo mắt quan sát xung quanh. Trước đây anh thường xuyên tham gia các hoạt động lớn, nên có thể nhận ra đây là một phòng nghỉ hậu trường để diễn viên trang điểm hoặc nghỉ ngơi tạm thời.

Anh nghiêng đầu, đối diện với chiếc gương trang điểm. Trong gương là một gương mặt thiếu niên, đôi mắt hoa đào hơi đờ đẫn, trên chóp mũi thẳng có một nốt ruồi đỏ, đôi môi tái nhợt bệnh tật.

Đây rõ ràng là chính anh! Anh của thời thiếu niên!

Ánh mắt anh dịch lên thấy kiểu tóc, anh nhíu mày “chậc” một tiếng. Một mái tóc bím thắt dây ruy băng xõa ngang vai, trông vô cùng lỗi thời. Trên tai phải trắng trẻo, một loạt khuyên tai kim loại nặng trĩu. Mỗi chiếc khuyên tai lại có một chữ cái, nối liền từ trên xuống dưới là “cheng yan”.

Trình Ngạn?

Ánh mắt anh lại dịch xuống, chiếc sơ mi bung cúc, lồng ngực trắng nõn phơi bày hoàn toàn trong không khí, phòng lạnh nên thân thể anh hơi nổi da gà.

Mặc dù đã nhìn qua đủ loại chuyện, ở trong giới thiết kế cũng là kẻ lão làng, nhưng Trang Giản Ninh vẫn cảm thấy hơi xấu hổ. Anh vội vã kéo hai vạt áo sơ mi mỏng lại, đôi tay từng cầm bút vẽ vững vàng từ năm 4 tuổi, giờ lại khẽ run lên khi cài cúc áo.

Cánh cửa phòng nghỉ đột nhiên bị đẩy ra, hai người đi vào. Người quản lý vừa nhìn thấy Trang Giản Ninh ăn mặc không chỉnh tề, lập tức giận tím mặt, như gặp kẻ địch lớn.

"Tôi mẹ nó chỉ đi WC một lát, cậu có bản lĩnh lớn như vậy sao không trở thành thám tử?" Tên vệ sĩ cao lớn vạm vỡ, cơ bắp nổi rõ dưới chiếc áo thun đen, vẻ mặt đầy hung ác, sải bước nhanh đến chỗ Trang Giản Ninh.

Người đại diện bộ dạng hèn mọn bước tới trước mặt Trình Ngạn, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, ban tổ chức vừa tìm tôi bàn bạc chút chuyện, mới để cậu ta thừa cơ. Trình Ngạn anh đừng giận nữa, hoạt động sắp bắt đầu rồi, đừng vì loại người này mà ảnh hưởng đến trạng thái. Bên ngoài có rất nhiều fan của anh, chúng ta mau đi thôi.”

Trình Ngạn chỉnh sửa xong quần áo và trang điểm, không thèm liếc nhìn Trang Giản Ninh một cái, quay người nhanh chóng bước ra cửa.

Người quản lý đi theo sau, vừa ra đến cửa liền nháy mắt ra hiệu cho tên vệ sĩ.

Người đến không có ý tốt, Trang Giản Ninh đã chuẩn bị sẵn sàng. Ở thế giới kia, anh đã một mình khắp nơi đào quặng nhiều năm, nếu trên người không có chút công phu phòng thân thì sớm đã mất mạng rồi.

Tên vệ sĩ hùng hổ, không chút nể nang, tung một cú đấm thẳng vào ngực anh. Trang Giản Ninh đưa cánh tay trái ra đỡ, lùi lại nửa bước, nhấc chân đi giày bốt Martin, bất ngờ tung ra một cú đá mạng sườn đẹp mắt.

Cú đá mạng sườn nhanh, cú đá ngang đầy dữ dội. Lần này, anh chàng tay mơ đã hóa thân thành cao thủ. Tên vệ sĩ khinh địch, hai cú đá này có sức công phá rất lớn. Hắn kêu lên một tiếng, khom lưng ôm lấy hạ bộ.

Trang Giản Ninh lắc lắc cánh tay, thản nhiên bước về phía trước hai bước.

Tên vệ sĩ cao lớn bị khí thế của anh làm cho choáng váng, vô thức lùi lại. Hắn thầm thì trong lòng, trước đây Trang Giản Ninh từng nhiều lần dây dưa với Trình Ngạn, thậm chí còn nịnh bọt họ – những nhân viên làm việc bên cạnh Trình Ngạn, mua chuộc lòng người bằng những món quà nhỏ. Tên quản lý từng không chịu nổi sự quấy rầy này mà đánh anh ta một trận. Thế nhưng, vài ngày sau, Trang Giản Ninh vẫn có thể tiếp tục vô liêm sỉ bám riết lấy Trình Ngạn.

Còn hôm nay thằng nhóc này thật sự không bình thường.

Trang Giản Ninh ngồi xuống chiếc ghế trước bàn trang điểm. Thân hình thiếu niên gầy gò, lưng thẳng tắp như cây bạch dương. Anh cầm chiếc mũ lưỡi trai trên bàn đội lên đầu, nghiêng đầu, cúi xuống, đối diện với gương, từng chiếc một tháo hết khuyên tai trên tai phải.

Trong lòng bàn tay trắng hồng, là tám chiếc khuyên tai. Anh đứng lên, ném thẳng chúng vào thùng rác bên cạnh tên vệ sĩ.

“Phiền anh chuyển lời tới Trình Ngạn, từ giờ phút này trở đi, trong cuộc sống của Trang Giản Ninh này không có anh ta.”

Trong lúc vệ sĩ còn đang choáng váng, Trang Giản Ninh đã quay người bước ra ngoài.

Anh cúi đầu đi ra đường, bám vào một cây ngô đồng, đang định thở một hơi thì đột nhiên cảm thấy choáng váng.

Vô số ký ức ùa về trong đầu anh, anh ngồi quỳ dưới gốc cây, hai tay đặt trên đầu gối, mặt vùi vào trong ngực, anh nhắm mắt lại, sắp xếp lại ký ức của nguyên chủ và cốt truyện trong tiểu thuyết.

Vị nào đó đã nói anh trọng sinh, hay chính xác hơn là anh đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết đam mỹ nghịch tập ngọt sủng, tên là “Vạn nhân mê luyến ái chỉ nam”.

Cách đây vài ngày, trên chuyến bay quốc tế kéo dài hơn mười tiếng, anh cảm thấy buồn chán nên đành lấy sách của trợ lý đọc giết thời gian. Lúc đó trợ lý phẫn nộ đến mức không cho anh xem, nói rằng cốt truyện này đều là do anti fan của anh viết ra!

Trong cuốn tiểu thuyết, nguyên chủ là một nhân vật phụ phản diện, được tạo ra để làm nền cho hào quang của vai chính thụ và làm nổi bật sự cuốn hút của vai chính công. Nguyên chủ đã chật vật sống qua mười mấy chương, phần lớn thời gian đều dây dưa dai dẳng với vai chính công Trình Ngạn. Cuối cùng, vì ác ý sao chép thiết kế của vai chính thụ Kinh Thần mà phải vào tù. Ở đó, còn bị tên chồng tàn tật biến thái tra tấn cho đến chết.

Trang Giản Ninh lúc đó còn cố tình lướt qua xem bình luận. Chương mà cái tên vật hy sinh trùng tên với anh chết đi, độc giả bình luận một loạt đều là lời tán thưởng.

Bỗng túi quần rung lên, làn da dính sát đùi truyền đến một cảm giác tê dại khiến anh rùng mình.

Lấy điện thoại ra, màn hình hiển thị một dãy số lạ hoắc.

Anh dùng một tay mở nút trả lời, chưa kịp đưa lên tai, giọng nói của một người phụ nữ trung niên đầy tức giận đã vang lên.

“Trang Giản Ninh, mày đúng là làm mất hết mặt mũi nhà họ Kinh rồi. Ngày thường mày có làm chuyện gì bỉ ổi cũng kệ, đằng này lại còn dám chạy đến chỗ Trình Ngạn để mất mặt. Mày để tao và lão Kinh biết giấu mặt đi đâu? Về sau nhà họ Kinh còn mặt mũi nào để đứng vững trong giới kinh doanh ở đế đô nữa?”

“May nhờ có Kinh Thần can thiệp, Trình Ngạn đã vì mày che đậy hết thảy, mày thậm chí so với móng chân của Kinh Thần cũng không bằng.”

“Phòng trước của mày đã bị bọn tao dọn dẹp sạch sẽ rồi, đống đồ rác rưởi của mày đã được chuyển đến nhà tên tàn tật họ Hà kia. Trang Giản Ninh, chuyện sinh tử của mày sau này không liên quan gì đến Kinh gia chúng ta, mày không cần phải quay lại nữa. Chúng ta có Kinh Thần là đủ rồi.”

Sau khi người nọ nói xong, bên kia liền truyền đến một loạt âm thanh bận rộn.

Trang Giản Ninh nhớ lại cốt truyện trong sách, thử gọi lại, quả nhiên, trong điện thoại vang lên giọng nữ máy móc: “Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi không có, i’m sorry. the number you have dialed…”

Bị chặn rồi!

Người mà vai chính công Trình Ngạn cho rằng Trang Giản Ninh không xứng đáng được uống nước rửa chân, người mà mẹ Kinh cho rằng Trang Giản Ninh không bằng cái móng chân, chính là vai chính thụ vạn người mê của cuốn sách này, Kinh Thần.

18 năm trước, bệnh viện diễn tình tiết ôm sai cẩu huyết, Kinh Thần – thiếu gia giả được đưa về nuôi dưỡng ở Kinh gia thành  tiểu thiếu gia hào môn.

Điện thoại trong tay lại rung lên, Trang Giản Ninh nhìn lướt qua, môi mím chặt.

ID người gọi: [Tên tàn phế họ Hà]

Đây... đây không phải là ông chồng biến thái –  Hạ Chước trong tiểu thuyết, người tàn tật mà nhà họ Kinh đã lừa gạt nguyên chủ xung hỷ cho sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play