Vừa rồi anh còn đang bán khỏa thân lao vào vòng tay của một người đàn ông khác, lúc này lại nhận được cuộc gọi từ người chồng chính thức.

Trang Giản Ninh hừ một tiếng rồi đứng phắt dậy, đang suy nghĩ nên nói gì.

Trong tiểu thuyết, Hạ Chước là một kẻ biến thái tàn độc, ban đầu thì khoan dung, nuông chiều nguyên chủ. Nhưng khi nguyên chủ gây họa, không thể quay đầu, hắn sẽ giam cầm cậu ta trong một tầng hầm tăm tối để tra tấn.

Anh ta tận hưởng niềm vui nuôi cừu sau đó từ từ giết thịt nó.

Đang lúc anh chuẩn bị nghe điện thoại thì cuộc gọi tự động cúp máy, Trang Giản Ninh thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn đổi lại ID người gọi, cất điện thoại vào túi.

Anh rời mắt khỏi màn hình điện thoại, ngước lên, tình cờ thấy một studio tạo kiểu tóc ở góc phố.

Con cừu non vẫn chưa được vỗ béo, phải một thời gian nữa mới có thể bị giết thịt.

Vẫn chưa quá muộn.

Tốt hơn hết là nên cắt bỏ mấy lọn tóc xoăn cổ quái trên đầu, thay đổi kiểu tóc, có diện mạo mới đàng hoàng mới có thể suy nghĩ thấu đáo được.

Đường phố và cửa hàng ở thế giới này không khác gì thế giới trước đây, thậm chí anh thợ tóc Tony cũng nhiệt tình y như trước.

Sau khi nói ngắn gọn với nhà tạo mẫu những yêu cầu của mình, Trang Giản Ninh nghe nhà tạo mẫu nói huyên thuyên, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Giấc mơ không để anh ngủ yên, mười tám năm ngắn ngủi của nguyên chủ cứ tua đi tua lại trong đầu anh như một cuốn phim.

Sau khi nguyên chủ bị Trang gia ôm nhầm, chưa kịp đầy tháng, cha Trang ngoại tình, hai vợ chồng họ ly hôn. Mẹ Trang đối với đứa con này vừa yêu vừa hận, yêu thì chiều chuộng không thôi, hận thì đánh chửi thậm tệ.

Năm mười ba tuổi, mẹ Trang tự tử vì trầm cảm.

Năm mười bảy tuổi, nguyên chủ lưu lạc đầu đường được Kinh gia trời xui đất khiến tìm về. Kinh gia mở tiệc rượu, Trình Ngạn tuấn mỹ tiêu sái giống như một đạo ánh sáng xuyên qua sinh mệnh đen tối của nguyên chủ.

Cha mẹ Kinh với tâm thái muốn bù đắp, đã tác thành cuộc hôn nhân này. Nguyên chủ nhờ có chín phần giống với cha mẹ ruột nên được Trình Ngạn có thiện cảm. Tuy nhiên, cậu ta lại bị ghét bỏ vì tính cách ương ngạnh và cố chấp. Nhất là khi đứng cạnh vai chính thụ Kinh Thần, một người hiểu chuyện, được giáo dục tốt.

Có được rồi lại mất đi, so với chưa từng có còn đau khổ gấp vạn lần.

Nhìn cuộc đời khổ sở của nguyên chủ, anh tự hỏi anti-fan đã hận anh đến mức nào cơ chứ!

“Thưa ngài, thưa ngài, ngài xem đã hài lòng chưa? Thay đổi kiểu tóc xong chẳng khác gì phẫu thuật thẩm mỹ! Quá đẹp trai luôn ấy, đúng là người có dung mạo đẹp như hoa đào tháng tư mà!”

Một giọng nói ngạc nhiên hơi cường điệu đã đánh thức Trang Giản Ninh khỏi giấc mơ.

Mở mắt ra, Trang Giản Ninh hơi ngẩn người. Thiếu niên trong gương với mái tóc ngắn trẻ trung, non nớt. Tám lỗ tai sưng đỏ trên tai phải bị tóc che đi. Cứ như thể thời gian đã quay ngược trở lại năm 18 tuổi.

Anh gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Cảm nhận được sự khác thường ở bên cạnh, anh nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt chăm chú của người đàn ông trung niên đang cắt tóc ở ghế bên cạnh.

Trang Giản Ninh không muốn dây dưa với người lạ, anh bình tĩnh đứng lên. Tony đưa tay cầm hóa đơn ra trước mặt.

Anh liếc nhìn giá, 1588. Lấy điện thoại ra, dùng vân tay mở khóa, nhấn vào Alipay.

Nhìn thấy số dư hiện 983,68 đồng, anh chợt nhớ ra mình đã xuyên không rồi.

Kiếp trước, anh có gia cảnh khá giả, lương hằng năm rất cao, chưa bao giờ phải lo lắng về tiền bạc.

Trang Giản Ninh quay lại màn hình chính, nhấn vào WeChat, số dư ví hiện: 369,98.

Anh chàng Tony rất tinh ý, biết cách nhìn sắc mặt đoán ý người khác: “Thưa anh, có vấn đề gì à?”

Có vấn đề lớn đấy! Quên mất nguyên chủ là một đứa con nhà nghèo nhưng lại thích khoe khoang làm giàu!

Người đàn ông trung niên bên cạnh hiểu ra, mỉm cười quay sang Tony: “Cứ tính vào bill của tôi.”

Vừa vẫy tay ra hiệu cho thợ cắt tóc phía sau dừng lại, ông đứng lên, lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp mạ vàng, đưa cho Trang Giản Ninh: “Chào cậu! Tôi là người tìm kiếm ngôi sao của GM. Ngoại hình của cậu rất thích hợp để làm idol! Yên tâm tôi không phải kẻ lừa đảo, cậu cứ cầm danh thiếp này, đến thẳng quầy lễ tân của GM, sẽ có chuyên gia phụ trách.”

GM là công ty giải trí số một trong tiểu thuyết, thiếu niên không hề hứng thú: “Cảm ơn bác, không cần đâu. Cháu tự trả được ạ.”

Người săn ngôi sao cầm sẵn mục tiêu, tiếp tục thuyết phục: “Trình Ngạn cậu biết chứ? Cậu nghe tiếng hò reo ở trung tâm thương mại bên cạnh đi. Cậu ta chính là do tôi phát hiện tài năng và đưa vào showbiz đấy. Giờ đây sự nghiệp rạng rỡ, danh lợi song toàn. GM chúng tôi…”

“Người đó cháu không quen. Cháu cũng sẽ không làm diễn viên đâu.”

Người đàn ông trung niên vừa kinh ngạc vừa tiếc nuối. Ông là người tuyển chọn ngôi sao hàng đầu của GM, ánh mắt tinh tường, người nào được ông để ý đều không đơn giản. Nhưng người từng thẳng thừng từ chối ông như vậy, không bị danh lợi cám dỗ, thì đây là người đầu tiên.

Cậu thiếu gia cử chỉ quý phái như vậy, có chút thú vị. Bàn tay đưa danh thiếp vẫn chưa rút về, ông tiếp tục thuyết phục: “Thưởng thức cái đẹp là bản năng của con người. Hay là kết bạn đi.”

Cứ giằng co như vậy không phải là cách hay, Trang Giản Ninh đành nhận lấy danh thiếp, tùy ý nhét vào túi: “Cảm ơn, bác cắt tóc đi ạ.”

Đã trót khoác lác, Trang Giản Ninh chỉ còn cách căng da đầu gọi điện cho Hạ Chước.

Trong nguyên tác, sau khi bị mẹ Kinh đuổi ra khỏi nhà, nguyên chủ một mặt kết giao với đám bạn xấu trong xã hội, một mặt tìm cách quay lại nhà họ Kinh, chỉ để có thể thông qua Kinh Thần, gặp được Trình Ngạn vài lần.

So với những lựa chọn trên, anh vẫn nên nhân cơ hội này làm lành với Hạ Chước, bảo toàn mạng sống vẫn là quan trọng nhất.

Một tay mở danh bạ, đầu ngón tay cái vuốt ve hai lần bên sườn máy. Cắn răng một cái, anh nhấn vào số nhỡ màu đỏ ở trên cùng để gọi lại.

Chỉ “đô” một tiếng, đối phương đã bắt máy. Trang Giản Ninh đánh phủ đầu, nói trước: “Hạ tiên sinh, tôi là Trang Giản Ninh. Tôi đang cắt tóc ở tiệm Minh Lưu trên đường Vân Phi. Vừa rồi tôi không nghe thấy điện thoại reo. À, tôi quên mang ví tiền, anh có thể cho tôi mượn một ít được không?”

Ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt đầy mong đợi của người đàn ông trung niên, trong lòng anh lại bối rối 囧. Cổ nhân nói quả không sai, một xu cũng làm khó anh hùng! Nếu Hạ Chước từ chối anh thì phải làm sao đây! Liệu lương của thợ gội đầu có đủ để trả nợ không?

Giọng anh vốn trong trẻo, vì ngượng ngùng mà cố hạ thấp, càng trở nên mềm mại, ấm áp, đúng như vẻ ngoan ngoãn hiện tại.

Microphone im lặng hai giây. Trang Giản Ninh đang định kiểm tra xem tín hiệu có tốt không, thì đối phương lên tiếng, khách sáo, xa cách, nhưng ngữ khí lại không thể che giấu sự kinh ngạc: “Trang tiên sinh, tôi là Tiểu Trương, trợ lý của Hạ tiên sinh. Tôi tình cờ ở gần chỗ ngài, khoảng năm phút nữa sẽ tới.”

Không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, Trang Giản Ninh nhẹ nhõm thở ra. Đôi tay dùng để vẽ tranh này của anh mà đi gãi đầu cho một ông chú trung niên béo ú, thì có chút hơi thiệt thòi rồi.

Cúp điện thoại, trong lúc chờ trợ lý của Hạ Chước đến, Trang Giản Ninh mở một ứng dụng mua sắm ra. Quả nhiên, tám chín phần mười đơn hàng đều là những món quà đặt riêng cho Trình Ngạn. Nếu không thì cũng là những món quà nhỏ mua số lượng lớn để tặng cho nhân viên làm việc bên cạnh Trình Ngạn.

Trang Giản Ninh hủy tất cả những đơn hàng chưa giao và chưa nhận.

Anh tính toán sơ sơ, trừ tiền cọc ra thì có thể lấy lại khoảng ba vạn.

Nói ít thì không ít, nói nhiều thì không nhiều. Nghề thiết kế trang sức rất tốn kém, anh phải cân nhắc xem kiếm tiền bằng cách nào.

Tiểu Trương đã đến đúng hẹn trong vòng năm phút. Anh ta đẩy cửa bước vào, lướt một vòng không thấy Trang Giản Ninh. Anh ta chỉ thấy một thiếu niên xinh đẹp đứng cạnh quầy, dường như đang đánh giá mình.

Trang Giản Ninh đứng trước quầy, bị hai cô gái lễ tân kéo lại nói chuyện. Thấy người này cứ đi qua đi lại vài vòng, anh gọi lại: “Là Trương ca phải không? Tôi là Trang Giản Ninh.”

Tiểu Trương càng thêm kinh ngạc. Vừa trả tiền hóa đơn, anh ta vừa lén lút đánh giá cậu. Đôi mắt hoa đào long lanh, môi hồng răng trắng. Một ngoại hình đẹp như vậy mà lại ở trên người cậu ta, thật đáng tiếc.

“Cảm ơn Trương ca.”

Tiểu Trương lại sững sờ. Sao đột nhiên cậu ta lại lễ phép như vậy?

Anh ta chỉ vào chiếc Maybach màu đen đang đỗ trước cửa tiệm, nhớ lại thái độ của Trang Giản Ninh đối với Hạ tiên sinh trong ngày làm giấy đăng ký kết hôn, anh ta thận trọng lựa lời nói: “Trang tiên sinh, đồ của phu nhân Kinh gửi qua đang ở nhà Hạ tiên sinh, ngài có cần đi xử lý một chút không?”

Đang lo không có chỗ nào để đi. Thật trùng hợp!

Trang Giản Ninh dứt khoát đáp: “Được!”

Tiểu Trương mở cửa sau bên phải. Người đàn ông ngồi ở ghế sau lưng ghế lái lọt vào tầm mắt của Trang Giản Ninh.

Trang Giản Ninh do dự nửa giây, rồi ngồi xuống quan sát đối phương.

Trong tiểu thuyết, Hạ Chước được miêu tả phần lớn là tàn tật hai chân, tâm lý vặn vẹo, biến thái. Rất dễ khiến người ta liên tưởng đến một con quỷ hút máu từ địa ngục, hoặc một “tên đồ tể” xấu xí, âm u.

Không ngờ người thật lại trông đẹp trai, thanh lịch và tao nhã như vậy.

Lưng hắn thẳng tắp, trên đùi đắp một chiếc chăn mỏng. Hắn mặc chiếc áo len dệt kim cổ chữ V màu vàng đất, chất liệu mềm mại làm hài hòa đi đường nét sắc bén trên gương mặt.

Ánh nắng cuối xuân từ cửa kính chiếu vào, sống mũi cao thẳng và cằm hoàn hảo của hắn được phủ một lớp ánh sáng dịu dàng. Hàng mi dày có màu vàng kim, khiến khuôn mặt vốn tái nhợt trở nên có sức sống hơn.

Hắn không hề tỏ ra sốt ruột vì phải chờ đợi, cũng không bị Trang Giản Ninh lên xe làm phiền, càng không chất vấn anh. Hắn chỉ lặng lẽ gấp cuốn sách trong tay, nhét vào túi sau ghế.

Trong khoảnh khắc lướt qua, Trang Giản Ninh tinh mắt nhận ra ba chữ trên bìa sách: .

Anh hơi giật mình, rồi nhẹ nhàng nói: “Hạ tiên sinh, hôm nay cảm ơn anh. Tiền tôi sẽ trả lại anh.”

Hạ Chước nhắm mắt lại, không đáp lời anh.

Rất có loại cảm giác của lão tăng nhập định.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play