Liễu Thiên Kiêu lười cãi cọ với nàng: “Cha ta vui thì có cách nào đâu. Ngươi nếu thích, cũng đi tìm cha ngươi mà đòi đi.”
Liễu Kim Nhi cắn răng nói: “Ta mới không vô lương tâm như ngươi, một ngày chỉ biết hưởng thụ cho bản thân.”
Liễu Thiên Kiêu liếc mắt xem thường nàng, “Ngươi có lương tâm, bị bán còn giúp cha mẹ đếm tiền, thật hiếu thuận. Hay là để ta đi giúp ngươi xin một cái hiếu nữ đền thờ?”
Lời nói này rất trúng phóc, khiến các thím, cô nương và ca nhi đang giặt giũ bên cạnh đều phụt cười.
Liễu Kim Nhi suýt nữa bật khóc, lại như vậy, luôn như vậy. Rõ ràng chính mình đã chấp nhận số phận rồi, vậy mà Liễu Thiên Kiêu cứ nhất định phải ngày ngày nhắc nhở nàng.
Làm tiểu thiếp thì sao? Dù sao gả cho ai mà chẳng gả? Cha mẹ nàng nói đúng, đi làm tiểu thiếp trong gia đình giàu có ít ra còn được ăn sung mặc sướng. Đợi ca ca tiền đồ, cũng có thể giúp nàng chống lưng, có gì không tốt?
Cố tình bị Liễu Thiên Kiêu chèn ép một câu, Liễu Kim Nhi lại luẩn quẩn trong lòng. Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà phải bán mình để họ sống tốt? Nãi nãi, cha mẹ, ca ca của nàng, người nào có nàng trong mắt? Dựa vào đâu mà nàng không thể giống Liễu Thiên Kiêu, được người ta thương yêu?
Liễu Kim Nhi càng nghĩ càng tủi thân, nước mắt không kìm được mà đảo quanh hốc mắt.
Đừng thấy Liễu Kim Nhi không được Liễu Thiên Kiêu ưa thích, nhưng trong mắt các trưởng bối trong thôn, danh tiếng của nàng rất tốt. Ai mà không muốn một khuê nữ vừa xinh đẹp, vừa cần mẫn lại còn dễ sai bảo?

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play