Liễu Thiên Kiêu theo bản năng che chặt túi tiền, “Sao thế, ngươi đói bụng à? Ta nói cho ngươi biết, cái tiệm bánh bao kia chỉ nghe mùi thì thơm thôi, thật ra hương vị rất bình thường, lại còn bán đắt. Nhịn một chút đi, về nhà ta băm chút thịt heo ngon nhất cho ngươi gói, chắc chắn ngon hơn bánh bao nhà họ.”
Vệ Văn Khang dở khóc dở cười, quen nhìn Liễu Thiên Kiêu có vẻ xa hoa, hôm nay mới biết cậu thực ra cũng rất biết sống. “Ta không phải muốn ăn bánh bao. Chỉ là nghĩ, chúng ta không bằng nhóm lửa nấu lòng heo thêm một lúc nữa. Mùi thơm bay ra, người ta cũng sẽ tự kéo đến thôi.”
Liễu Thiên Kiêu vỗ tay cái bốp, “Quả nhiên là người đọc sách đầu óc linh hoạt. Sao ta lại không nghĩ ra nhỉ. Ngươi trông hàng cho ta, ta vào nhà dọn bếp lò nhóm lửa ngay đây.”
Cái bếp lò đó là do Liễu lão đại trước kia đặt ở cửa hàng, mùa đông dùng để sưởi ấm. So với bếp đất trong nhà thì nhỏ hơn không ít, may mà lửa vẫn tốt, chốc lát sau nồi đã sôi ùng ục, mùi thơm cay nồng của thịt át sạch mùi bánh bao của tiệm đối diện.
Nhiều người đi ngang qua bước chân chậm lại, cố ý vô tình nhìn quanh. Rõ ràng là đã động lòng. Liễu Thiên Kiêu vội kéo Vệ Văn Khang đến trước quầy, giả vờ như không quen, lớn tiếng nói: “Đại ca, nếm thử đi, lòng heo kho, lòng heo được kho với mười mấy loại gia vị lớn, cay thơm mềm mại, ngon đến không ngờ.”
Vệ Văn Khang là người thông minh, vừa rồi còn chưa hiểu chuyện gì, nghe Liễu Thiên Kiêu nói vậy liền phản ứng lại. Cậu muốn hắn giả làm khách hàng. Hắn phối hợp lớn tiếng hỏi: “Bán thế nào?”
“Hai văn tiền một phần, ba văn tiền hai phần. Có lời lắm đấy.” Liễu Thiên Kiêu vừa nói vừa kẹp một miếng tai heo kho đưa cho Vệ Văn Khang, “Ngài nếm thử đi, ăn thấy vừa lòng thì mua.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play