Liễu Thiên Kiêu đầu tiên sững sờ, rồi sau đó cảm thấy xấu hổ như bị vả một cái giữa chốn đông người. Cậu biết từ sau vụ đại náo linh đường, thái độ của nhiều người trong thôn đối với mình đã thay đổi. Cũng biết người nhà của Thiệu đại thúc có ý kiến với cậu, nhưng đối diện với sự chán ghét nồng đậm như thế, cậu vẫn có chút không thể chấp nhận.
“Thím Hoa Quế, cháu biết nhà ngài không thiếu những thứ này. Cháu, cháu chỉ muốn bày tỏ lòng biết ơn thôi.”
Có lẽ thái độ có chút yếu ớt của Liễu Thiên Kiêu làm người ta cảm thấy dễ bắt nạt, vẻ mặt mỉa mai của vợ Thiệu Thanh càng không che giấu, “Biết ơn gì mà biết ơn. Ngươi chỉ cần không gây rắc rối cho nhà chúng tôi nữa thì tôi đã cảm tạ trời đất rồi.”
Liễu Thiên Kiêu có thể nổi giận với Liễu lão cha, Liễu lão nương, có thể nổi giận với bất cứ ai trong thôn. Nhưng trước mặt Phương Hoa Quế, cậu không có lập trường để tức giận. Ai bảo cậu đã thật sự chịu ơn của Thiệu đại thúc. Không thể nào người ta đã giúp mình, mình lại cãi nhau với người nhà họ, chẳng phải quá vô ơn bạc nghĩa sao.
“Ngài yên tâm, sau này sẽ không.”
“Tốt nhất là không.” Phương Hoa Quế hừ lạnh một tiếng, rồi “ầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.
Liễu Thiên Kiêu ngẩn người nhìn cánh cửa quen thuộc ngày trước, hiểu rằng sau này có lẽ sẽ không thể bước vào nữa. Nước mắt chợt tuôn rơi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play