Lại nữa rồi.
Mạc Diệu ngủ trong bóng đêm, lại tỉnh dậy trong không gian u ám, ẩn mình ở một góc hỗn độn, không người, cố gắng cuộn tròn cái thân hình tròn trịa của mình lại.
Cậu vẫn là con mèo đó, mọi thứ đều không thay đổi, nhưng lại có chút khác biệt. Đêm nay cậu không xuất hiện ở khu nữ sinh, cậu không phải lo lắng bị kẹt ở cổng sắt. Môi trường xung quanh quen thuộc hơn mọi khi, lần này cậu đang ở trong khu ký túc xá nam sinh.
Mạc Diệu chậm rãi bước về phía trước, chiếc đuôi xù kéo lê trên mặt đất, cái mông tròn trịa lắc lư sang trái phải.
Dù nửa phút trước cậu còn không biết con mèo này đang làm gì, nhưng hiện tại cậu đoán mình hẳn là đang trốn tránh. Trốn tránh điều gì? Rõ ràng trong trường học không chỉ có một mình cậu là mèo hoang, và cũng không chỉ có một con mèo trông mập mạp hơn cậu.
Đây là mơ sao?
Mạc Diệu đứng dưới tòa ký túc xá của mình, ngẩng đầu nhìn lên. Cậu tìm thấy phòng 307 ở tầng 3. Có lẽ cậu có thể leo lên nhìn xem, xem có phải còn một "cậu" khác đang nằm trên giường ngủ không.
Cậu đi đến cái cây đại thụ gần cửa sổ ký túc xá nhất, ngẩng đầu lên, phân biệt cành cây nào kéo dài tới sát cửa sổ, phán đoán xem có thể nhảy từ cành cây lên cửa sổ hay không.
Khi đã tìm được đường đi, Mạc Diệu vươn móng vuốt, chạm vào thân cây thô ráp, vừa định dùng sức thì đột nhiên lại chùn bước. Thôi, vẫn nên tìm cách đi cầu thang thì hơn.
Mạc Diệu xoay người rời đi.
Cổng đơn nguyên ký túc xá đã đóng và khóa lại. Bình thường sinh viên về muộn cũng cần bấm chuông làm phiền chú bảo vệ, đăng ký xong mới được vào.
Cậu đoán chú bảo vệ sẽ không mở cửa cho một con mèo, vì thế cậu men theo bức tường ngoài của tòa nhà đi về phía trước, rẽ sang mặt bên của tòa nhà, đi thêm hai ba mét nữa thì tìm thấy một cửa sổ dẫn vào hành lang.
Cửa sổ chỉ mở một khe rất nhỏ, người thì không thể ra vào, nhưng mèo thì được.
Mạc Diệu nhìn trái nhìn phải, lùi lại vài bước, hít sâu một hơi lấy đà, dốc hết sức lực nhảy lên. Thế mà thật sự nhảy được lên bệ cửa sổ.
Oa! Nếu không phải một con mèo, cậu đã thốt lên kinh ngạc. Cậu nghĩ, quả nhiên mình là một con mèo, mới có thể có sức bật mạnh mẽ đến vậy, nhảy lên một bệ cửa sổ cao hơn bản thân rất nhiều lần.
Mạc Diệu thò đầu vào cửa sổ thì đột nhiên dừng lại, cậu nhớ đến chuyện xảy ra đêm qua, không khỏi rùng mình, vội vàng rụt đầu về. Trên bệ cửa sổ hẹp, cậu khó khăn xoay người, lần này đưa mông chui vào trước.
Nếu mông đã chui vào được thì đầu cũng sẽ vào được thôi. Nhưng khung cửa sổ hẹp, bên trong lại không có không gian để bám trụ cái mông của cậu, chui được nửa chừng thì cả con mèo rơi tọt vào bên trong, mông nện mạnh xuống sàn. Mất một lúc lâu cậu mới hoàn hồn.
Kiểu ngã này, đừng nói là con người, ngay cả làm một con mèo cũng thật mất mặt.
Mạc Diệu bò dậy, đứng ở góc hành lang, nhìn chằm chằm hành lang trống rỗng một lúc lâu mới cảm thấy tâm trạng bình tĩnh lại. Chiếc đuôi kéo lê trên mặt đất, cậu bước về phía trước.
Trên trần hành lang treo đèn huỳnh quang, ánh sáng trắng chói lòa chiếu xuống.
Mạc Diệu cố gắng bước thật nhẹ, gần như không nghe thấy một tiếng động nào. Chỉ thỉnh thoảng đi qua một, hai phòng ngủ, cậu có thể nghe thấy tiếng ngáy rung trời vọng qua cánh cửa, cậu liền không nhịn được dừng bước, cảm thấy đồng cảm với những người khác cùng ở trong phòng đó.
Cậu men theo cầu thang một mạch leo lên tầng 3, nhẹ nhàng đi đến cửa phòng 307, dừng lại và khép hai chân ngồi trên sàn.
Mạc Diệu nhìn cánh cửa phòng mình, không biết phải làm gì bây giờ.
Gõ cửa à? Liệu có ai sẽ ra mở cửa cho cậu không, và làm thế nào để giải thích với người mở cửa rằng một con mèo tại sao lại gõ cửa phòng ký túc xá nam sinh vào buổi tối?
Và nữa, lỡ như người mở cửa lại chính là cậu thì sao?
Nghĩ đến đây, Mạc Diệu tức khắc rợn tóc gáy. Đây thực sự là mơ sao? Hay là linh hồn cậu đã xuất ra, nhập vào trong thân xác một con mèo?
Khi nằm mơ, làm thế nào để chứng minh mình đang ở trong mơ hay ngoài đời thực?
Mạc Diệu nhớ lại bộ phim Inception đã xem trước đây, không biết mình có thể tìm thấy một con quay ở đâu đó, để xem nó có ngừng quay hay không.
Cậu bắt đầu bồn chồn lo lắng, đứng dậy đi qua đi lại vài bước, ngay sau đó cậu thấy cách này không tiện, vì thế cậu xoay vòng tròn tại chỗ vài cái.
Khi ngừng xoay, Mạc Diệu nhớ ra một chuyện, cậu mở rộng bốn chân, chạy chậm về phía cầu thang, chạy đến trước cái thùng rác lớn. Mạc Diệu nhảy lên, hai chân trước bám lấy mép thùng rác. Cậu kéo, khiến chiếc túi rác lớn màu đen bên trong lay động. Cậu treo lơ lửng thân mình, đầu nhìn vào bên trong, và thấy chiếc túi trà sữa cậu đã vứt vào buổi tối.
Mạc Diệu nhìn chằm chằm chiếc túi trà sữa trong thùng rác, cơ thể vẫn bất động, nhưng đại não lại suy nghĩ rất nhanh. Điều này có nghĩa là gì? Có phải nó chứng tỏ hiện tại không phải là mơ không? Nhưng trà sữa là do cậu vứt, nếu nó xuất hiện trong giấc mơ của cậu thì cũng hoàn toàn không có gì là lạ.
Vậy phải làm thế nào để chứng minh đây?
Mạc Diệu đột nhiên nghĩ, nếu muốn chứng minh, cậu nên để lại một dấu vết gì đó ngay bây giờ, rồi đến sáng mai khi tỉnh dậy, nếu cậu lại tìm thấy những dấu vết đó, thì có nghĩa là hiện tại không phải là mơ mà là thực tế.
Trái tim nhỏ của cậu bắt đầu hoảng loạn.
Nếu đã tìm thấy ly trà sữa này, vậy cứ dùng nó để tiếp tục đi.
Hai chân trước của Mạc Diệu dùng sức, treo toàn bộ nửa thân trên của mình ở mép thùng rác, thò một móng vuốt vào trong thùng lay vài cái, móc lấy quai của chiếc túi trà sữa, kéo cả chiếc túi cùng với ly trà sữa ra ngoài.
Với thân hình một con mèo, kéo cả một ly trà sữa đi về phía trước thật sự tốn sức. Mạc Diệu đi được vài bước, ngẩng đầu trong lòng thầm xin lỗi cô lao công ký túc xá, rồi dùng chân cào rách chiếc túi trà sữa ra. Sau đó, cậu còn bị miếng băng dính trong suốt dính vào móng vuốt, điên cuồng cọ nửa ngày mới gỡ ra được.
Tiếp theo, Mạc Diệu cắn chiếc túi giấy, chạy một mạch về phía cuối hành lang.
Vứt ở hành lang quá dễ bị người dọn dẹp mất. Con đường nhỏ bên hông ký túc xá vắng người qua lại, trong bụi cỏ lại càng sẽ không có ai dọn dẹp hàng ngày.
Chạy nhanh tới nơi, Mạc Diệu cắn chặt chiếc túi giấy trong miệng hơn. Cậu bắt đầu lấy đà trước, tiến gần cửa sổ, hai chân trước dừng lại, co người, lưng dùng sức đạp đất. Cậu nâng chi trước lên, lợi dụng sức bật mạnh mẽ của loài mèo đột nhiên thoắt cái nhảy lên cửa sổ.
Đột nhiên, Mạc Diệu nhìn thấy một khuôn mặt bên ngoài cửa sổ.
Cậu vốn dĩ không nên nhìn thấy, bởi vì bên ngoài rất tối, mặt ngoài cửa sổ gần như hoàn toàn hòa vào bóng tối. Nhưng nó có một đôi mắt rất sáng, cũng thuộc về loài mèo, đôi mắt tròn sắc bén lấp lánh thứ ánh sáng khiến người ta sợ hãi.
Mạc Diệu gần như bị đôi mắt đó dọa cho chết khiếp. Với sự nhanh nhẹn mà chính cậu cũng không thể tưởng tượng nổi, cậu dùng hai móng đẩy trên song cửa sổ, thân thể xù lông lộn một vòng trên không trung rồi rơi xuống, nhưng tư thế tiếp đất không được đẹp lắm, lại một lần nữa dùng cái mông tròn trịa nện xuống đất.
"Ngọa tào!" Mạc Diệu vốn định chửi thề, nhưng miệng há ra lại thành một tiếng mèo kêu chói tai.
Cậu ngửa mặt nằm trên đất, hai chi trước vung vẩy lùi lại hai bước, vừa mới lật người đứng dậy, liền trừng mắt nhìn chằm chằm cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là một con mèo đen, từ đầu đến chân một màu đen kịt. Nếu nó nhắm mắt lại, có lẽ có thể hoàn toàn hòa vào trong bóng tối.
Nó không đi vào hành lang, chỉ đứng trước cửa sổ nhìn Mạc Diệu, không có biểu cảm, cũng không phát ra tiếng kêu.
Nếu Mạc Diệu có thể giao tiếp với con mèo đen kia, nhất định sẽ hỏi một câu: "Đại ca, muốn làm gì?" Nhưng cậu không thể. Nội tâm của một con người giúp cậu thô thiển phán đoán, con mèo béo như cậu không phải là đối thủ của con mèo đen sắc bén, mạnh mẽ trên cửa sổ kia. Ngay cả khi cậu bây giờ không phải mèo mà là người, cậu cũng hoàn toàn không muốn trêu chọc một con mèo hoang. Lỡ như bị cào bị thương còn phải đi tiêm vắc xin dại. Vì vậy cậu chọn lùi bước.
Khi rời đi, Mạc Diệu không dám quay mông về phía con mèo đen kia, sợ đối phương đột nhiên đánh lén. Cậu cắn chiếc túi giấy từ từ lùi lại phía sau, cậu cũng cố gắng làm mình trông hung dữ một chút, râu dựng ngược lên, miệng mắng mỏ.
Con mèo đen cứ thế nhìn cậu.
Mạc Diệu ước chừng sự uy hiếp của mình đã có hiệu quả, cậu lùi mãi đến cạnh cầu thang. Thấy con mèo đen trước sau vẫn không đuổi theo, cậu xoay người chạy như bay xuống lầu.